Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu và Tào công công mỗi người đều đã đạt được kết quả mà mình muốn có, trong thư phòng tràn ngập tiếng cười sang sảng, hai người giống như bằng hữu lâu năm, cùng bộc lộ giao tình giả tạo.

Trần Tiểu Cửu bưng chén trà thơm trên bàn lên, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, bỗng nhiên thở dài một hơi!

Tào công công tò mò nói:

- Trần công tử chẳng lẽ là có tâm sự gì sao?

- Không… không có!

Trần Tiểu Cửu vội vàng xua tay, suy nghĩ một lúc lâu, lại nặng nề đặt chén trà xuống bàn, than thở một hơi thật dài:

- Công công có điều không biết, ta gần đây thật sự có một chuyện lớn rất khó xử!

- Có gì khó xử, cứ việc nói cho ta nghe, ta nhất định sẽ giúp hết sức!

Trần Tiểu Cửu chính là muốn nghe câu nói này, vội vàng đem chuyện mình làm thủy vận nói ra.

Tuy rằng biết chuyện này vốn là lão thái giám làm khó dễ từ bên trong, nhưng hắn lại cố tình không nói rõ, chỉ oán hận nói:

- Ta làm thủy vận, được bá tánh Hàng Châu ủng hộ, cũng đã được phê văn của Chung đại nhân, đây vốn là việc thuận theo ý dân, chuyện tốt tạo phúc cho vạn người.

- Nhưng thật không nghĩ đến Long Đại có người trong triều, cũng không biết đồ chó đui mù kia, lại vì bảo vệ lợi ích của Long Đại mà nhúng tay vào Bộ Công , khiến công văn mà Chung đại nhân phát ra cho bộ Công như đá chìm đáy biển, biệt vô âm tín, tâm nguyện của ta cũng vì vậy mà phá sản, ôi, thật đáng tiếc, đáng tiếc…

Tào công công nghe Trần Tiểu Cửu chửi mình là "đồ chó", vẻ mặt thoáng đỏ thoáng trắng, nhưng mình không chỉ không thể thừa nhận mà lại không thể giận dữ, nếu không, lỡ bị Trần Tiểu Cửu biết chân tướng việc này là do mình làm, vậy mình cả đời này cũng đừng mong khôi phục được thân nam nhi nữa.

Đang lúc suy nghĩ lung tung, Trần Tiểu Cửu lại lớn tiếng nói:

- Tào công công, ngài nói xem, người cùng Long Đại hãm hại ta, có phải là đồ chó, đồ lòng chó không?

Tào công công sắc mặt tái mét, ngoài cười nhưng trong không cười, lộ ra hàm răng vàng, tâm trạng thật sự buồn bực đến cực hạn, vội vàng tiếp lời:

- Trần công tử, việc này ngươi không cần buồn bực, đợi ta tìm hiểu rõ ràng, sắp xếp bên trong một chút cho ngươi, có lẽ có thể giúp ngươi đẩy nhanh được việc này, cũng chưa biết được!

Lão nói như vậy, chính là muốn làm người tốt không công một lần, cho dù làm không thành, cũng khiến Trần Tiểu Cửu nhận ân tình của lão, như vậy, càng không cần lãng phí quân cờ hữu dụng Long Đại kia.

Lão thái giám đáng chết, còn không nói lời chắc chắn với ta, muốn lấy lòng hai bên sao? Ta sao có thể cho ngươi có cơ hội hai mặt chứ!

Trần Tiểu Cửu trước giờ vốn là người được hời rồi còn khoe mẽ, sao có thể để lão thái giám thoải mái? Hắn xua xua tay nói:

- Việc này không cần Tào công công nhọc lòng, Tiểu Cửu ta tuy thân phận thấp kém, nhưng trong triều cũng có người, chỉ cần ta điều tra ra là ai cản trở việc tốt của ta, ta nhất định cho y biết mặt, cho y biết Trần Tiểu Cửu ta không phải là dễ ăn hiếp đâu!

Trong lúc nói chuyện, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn.

Tào công công nghe vậy, sợ đến ngẩn người, thời tiết nóng nực nhưng trong lòng lại lạnh như băng giá, tràn ngập cảm giác run rẩy!

Nghĩ tới chuyện nếu lỡ bị Trần Tiểu Cửu điều tra ra là mình làm, thì coi như mọi việc đều hết rồi, còn làm nam nhân gì nữa? Lão vội vàng vỗ ngực, làm bộ bộc lộ thần sắc buồn bực:

- Trần công tử, việc của ngươi cũng chính là việc của bổn công công, sao cứ phải bỏ gần tìm xa mà nhờ vả người trong triều giúp đỡ? Chẳng lẽ không xem bổn công công là bằng hữu sao?

Trần Tiểu Cửu cười gượng một tiếng:

- Chỉ sợ Tào công công khó xử, vẫn là nhờ bằng hữu trong triều của ta đi điều tra đi!

Tào công công nóng nảy, liên tục đập bàn nói:

- Trần công tử, ngươi vậy là xem thường ta, việc này, ngươi cứ giao cho bổn công công xử lý, trong vòng bảy ngày, không những có thể giúp ngươi tìm ra người cản trở ngươi làm thủy vận mà cũng nhất định sẽ khiến bộ Công nhanh chóng phê chỉ xong hành văn, bằng không, bộ Công và đám quan viên kia sẽ không yên với ta đâu!

Lão thái giám, ngươi rốt cuộc cũng gấp rồi à? Không hù dọa ngươi thì ngươi không biết lợi hại của Trần Tiểu Cửu!

Trần Tiểu Cửu đứng dậy, chắp tay nói:

- Nếu đã như thế, vậy thì xin làm phiền Tào công công rồi…

Hai người vui cười từ trong thư phòng đi ra, một lần nữa trở lại bên trong đại sảnh ở lầu một.

Khang Thiết cúi đầu, đi theo phía sau, cho dù gã có nghĩ nát óc cũng không cách nào tưởng tượng nổi hai người vốn là kẻ thù từ gốc rễ, sao lại quen thuộc giống như một đôi bằng hữu lâu năm, cùng hứng khởi bàn luận?

Người cũng kinh ngạc, oán giận như vậy, còn có Thạch Đầu Trù.

Tuy nhiên thằng nhãi này thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên đã nghĩ thông suốt quỷ kế của Trần Tiểu Cửu rồi, mà bây giờ thấy Tào công công và Trần Tiểu Cửu thái độ khác thường, giữa đôi bên không còn gì ngăn cách, trong lòng biết rõ, Tào công công đã bước lên thuyền tặc của Trần Tiểu Cửu rồi!

Nghĩ tới Trần Tiểu Cửu lại ở ngay trong Hà Hoa lầu của mình mà đạt được việc lớn, trong lòng không khỏi sinh ra địch ý phẫn hận, phải cân nhắc suy nghĩ biện pháp gì đó để phá hỏng gian kế của Trần Tiểu Cửu!

Ngược lại, toàn bộ bạn bè thân thiết của Trần Tiểu Cửu lại không hề nảy sinh vẻ kinh ngạc, có lẽ nên nói là họ bị phân tâm nên chưa kịp nhận thấy sự chuyển biến thái độ giữa Trần Tiểu Cửu và Tào công công.

Bởi vì… họ đang giữ trong lòng các cô nương yêu kiều, vui vẻ ôm ấp, hưởng thụ sung sướng ngọt ngào giữa nam và nữ.

Bên trong đại sảnh, lúc này không ngừng vang lên những âm thanh khiến người ta phải cảm thấy ngượng ngùng, tuy là vẫn chưa có ai làm ra chuyện gì đáng xấu hổ nhưng không cần bao lâu nữa, đoán chừng sẽ liền có người ôm lấy kiều nữ trong lòng mà tiến lên chiếc giường ấm áp của tình yêu.

Thạch Đầu Trù đứng thẳng người bên cạnh Tào công công, nhìn vào trong đôi mắt của Trần Tiểu Cửu, tràn đầy địch ý: thằng nhãi nhà ngươi, ăn mỹ thực của ta, chơi nữ nhân trong Hà Hoa lầu của ta, còn dám lừa phỉnh cha nuôi? Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

Trần Tiểu Cửu tất nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Thạch Đầu Trù, vừa cười vừa chắp tay nói với y:

- Thạch công tử, đa ta sự tiếp đãi nhiệt tình của huynh nha…

Thạch Đầu Trù thay đổi sắc mặt, vô cùng nhiệt tình nói:

- Bằng hữu của cha nuôi chính là quý nhân của Thạch Đầu Trù ta, Trần công tử, sau này chúng ta phải thân cận nhiều hơn một chút!

Phản ứng của y nhanh như vậy, đối với kẻ thù cũng có thể miệng cười mà đối mặt, thật sự đã khiến trong lòng Trần Tiểu Cửu âm thầm khâm phục.

Anh Mộc ôm lấy một kiều nữ vô cùng quyến rũ, đã lửa nóng đốt toàn thân, nháy mắt một cái với Trần Tiểu Cửu, mở to miệng, đè thấp âm thanh nói:

- Cửu ca, trong lòng ta ngứa ngáy, có thể làm cái đó không!

Trần Tiểu Cửu tất nhiên biết "cái đó" là ý gì rồi!

Đến Hà Hoa lầu này mua vui, tất nhiên không thể đến không một chuyến, tuy rằng mình có cô nàng Đan Nhi này giám sát nhất cử nhất động, không thể làm loạn, nhưng đám huynh đệ này ai nấy đều lòng nóng như lửa đốt, cũng không thể để mọi người theo mình mà chịu tội! Phải cho họ nếm thử kỹ thuật của các cô nàng Uy quốc này thì mới có thể thỏa mãn được tâm nguyện của mọi người.

Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để thu phục lòng người! Dù sao cũng không phải trả tiền, không chơi thì uổng công đến, chơi không cần tiền thì ai lại không muốn chơi?

Trần Tiểu Cửu cũng nhấp nháy mắt như Anh Mộc, Anh Mộc hiểu ý, bế cô nương vào lòng, liền hướng lên lầu mà đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

Hơn mười huynh đệ còn lại của quân đoàn Anh Mộc, vừa thấy đại ca làm gương cho binh sĩ, đi đầu hưởng thụ, trong lòng sung sướng, người người bế các cô nương vào lòng, theo Anh Mộc xông thẳng lên lầu hai!

Thạch Đầu Trù trong lòng khẩn trương, trong đó có những nữ nhân mới vừa được mua về từ Uy quốc, vẫn còn là cô nương trinh trắng, vô cùng đáng giá, thật không thể vô duyên vô cớ đã bị một đám trứng thối đoạt mất, vội dùng quạt chặn Anh Mộc lại, gấp gáp nói:

- Các người… các người muốn làm gì đó? Nhưng nữ nhân này không phải là người tùy tiện đâu…

- Không phải nữ nhân tùy tiện, sao còn bán thân đến kỹ viện?

Trần Tiểu Cửu đứng dậy, vừa cười với Thạch Đầu Trù vừa nói:

- Thạch công tử chẳng lẽ là sợ ta không trả tiền sao? Hừ… ta với Tào công công là tri giao, huynh không tin ta, chẳng lẽ còn không tin cả Tào công công sao?

Tào công công sa sầm mặt, trừng mắt một cái với Thạch Đầu Trù:

- Con ta à, Trần công tử nói rất đúng, có cha nuôi ở đây, con lo lắng cái gì? Cùng lắm thì cha nuôi đền cho con là được chứ gì! Chẳng lẽ khách của ta, con cũng muốn tiếp đãi chậm trễ sao?

Lão tuy nói chuyện như thế với Thạch Đầu Trù nhưng trong lòng dĩ nhiên là đã vô cùng tức giận.

Thạch Đầu Trù nhìn các mỹ nhân trong lòng đám sói đói, trong lòng không ngừng nhỏ máu, miễn cưỡng cười vui nói:

- Cha nuôi hiểu lầm rồi, khách của cha sao con dám tiếp đãi chậm trễ chứ? Con chỉ là muốn dặn dò những vị khách này một chút, những nữ tử này có người vẫn còn là trinh nữ, lúc duyệt mã trường thương, xin hãy dịu dàng một chút…

Y phản ứng thần tốc, chỉ trong nháy mắt, đã che lấp được ngay sự khó xử, trên mặt Tào công công cũng lại nở rộ nụ cười như cũ.

Chung Việt, Phan Tường đều là người có thân phận lớn, tất nhiên không thể đùa giỡn cười cợt nhố nhăng như đám người Anh Mộc, hai người ôm lấy kiều nữ trong lòng, không kìm được mà than ngắn thở dài, điều này cũng khiến Trần Tiểu Cửu tìm được một chút cân bằng.

Đang lúc tìm kiếm niềm an ủi trong lòng, bỗng nhiên, một tiếng đàn thanh u, dạt dào trong đại sảnh rộng lớn.

Tiếng đàn du dương, lúc thì thư thả như nước chảy, lúc thì gấp rút như phi vũ, lúc thì trong trẻo như hạt châu ngọc rơi, lúc thì lưỡng lự như lời nói nỉ non.

Dường như có một tinh linh màu trắng đang múa may theo gió, lại giống như có nhiều đóa hồng lóa mắt đang nở rộ, như nước dần dần tràn đến bốn phương, ngập vào từng ngõ ngách trong đại sảnh.

Thạch Đầu Trù nhíu mày, gọi hạ nhân đến hỏi:

- Nàng ấy sao cũng ra đây? Bình thường chưa từng thấy nàng ấy đón khách, hôm nay sao lại chủ động hiến thân đánh đàn? Chẳng lẽ lại là vì Trần Tiểu Cửu sao?

Hạ nhân kia cúi thấp người nói:

- Tôi cũng thật không biết, người ta là thân tự do, muốn thế nào thì thế nào, chúng ta làm sao có thể quản được chứ?

Vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Tiểu Cửu, so với Thạch Đầu Trù, cũng không hề kém gì!

Lúc này, hắn mới nhớ tới niềm vui bất ngờ mà Không Không, Lan Lan vừa nói với hắn vào lúc nãy, rốt cuộc là ý gì? Tiếng đàn du dương này, trong Hỗ gia trại, hắn đã nghe qua một lần rồi, đời này sẽ không quên.

Mà ngày đó, nếu không phải tiếng đàn này khống chế thần trí của Tư Đồ Bá, hắn đã phải ngủ dài dưới lòng đất rồi.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, cửa phòng chậm rãi mở ra, một nghệ kỹ toàn thân mặc kimono màu phấn, dưới sự dìu đỡ nhẹ nhàng của Không Không và Lan Lan, tay ôm chiếc đàn cổ, cúi người, bước nhẹ nhàng yểu điệu, từng chút một di chuyển đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, duyên dáng cúi chào.

Tóc mây đen được bới cao, trang sức tinh sảo, không có một chút hỗn tạp, phấn trắng thoa mặt, môi đỏ yêu kiều như lửa, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ tao nhã, thanh thoát.

Chính là Y Đằng Tuyết Tử đã từng có ơn cứu mạng với hắn!

- Y Đằng Tuyết Tử, bái kiến Trần công tử, lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo!

Nàng không hề vạch trần chuyện cũ cùng Trần Tiểu Cửu ở Hỗ gia trại, mà dùng thân phận một người xa lạ để gặp lại Trần Tiểu Cửu.

Âm thanh trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh vào buổi sớm mai!

Trần Tiểu Cửu cũng không mong muốn Tào công công biết mình có quan hệ với Hỗ gia trại, tất nhiên hy vọng Y Đằng Tuyết Tử có thể giữ bí mật, thậm chí tốt nhất là có thể quên đi sự tình ngày trước, nhưng ánh mắt Y Đằng lưu chuyển, trong đôi mắt quyến rũ mang theo vẻ thân thiết, bỡn cợt, hiển nhiên, giọng nói nụ cười của tiểu sư đệ, nàng một chút cũng không hề quên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.