Chương trước
Chương sau
- Huynh nói gì?

Đầu Hoa Như Ngọc lập tức vang ầm một tiếng, giống như có gì nổ bùng! Toàn thân nàng cứng ngắc, chết lặng.

Nàng trừng lớn đôi mắt ngập nước, ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên ra sức lay động cánh tay Trần Tiểu Cửu, lớn tiếng nói:

- Đồ khốn, huynh sớm biết thân thế của ta sao? Huynh từ đâu có được tin tức này? Nhanh nói cho ta biết cha ta ở đâu? Không được có nửa câu giấu diếm ta!

Trần Tiểu Cửu ngắm gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng hôn nàng một cái, trịnh trọng nói:

- Ta sao thể lừa muội đây? Thực ra là ta từ miệng của một vị công tử cực kỳ thần bí mới biết được, tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy. Lão Thái sơn hẳn đang lưu vong ở An Nam quốc, cụ thể ở nơi nào thì thật không biết!

Hoa Như Ngọc lúc này mới phản ứng lại, miệng không khép lại được, trong lòng đầy vui sướng!

Nàng bỗng nhảy cẫng lên, cưỡi lên người Trần Tiểu Cửu, hung hăng hôn hắn một cái, mừng quá mà khóc nói:

- Cửu ca, nếu quả thật là như vậy, thế thì tốt quá. Chỉ cần cha muội còn sống, cho dù phải đạp bằng Thủy Thiên sơn muội cũng phải tìm được ông ấy, cha con đoàn viên!

- Không… không được!

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, khẽ lắc đầu.

Hoa Như Ngọc kinh ngạc nói:

- Cửu ca, huynhkhông muốn cha con muội đoàn viên hay sao?

Trần Tiểu Cửu vuốt cái mũi nhỏ của nàng, kiên định nói:

- Chỉ là đoàn viên thôi sao? Hoa muội muội yêu cầu quá thấp, ta muốn… ta muốn trợ giúp lão Thái sơn sửa lại án xử sai, khiến cho triều Đại Yến phải cho lão Thái sơn một công đạo, để cho Hoa gia lại nổi gió bốn biển, rong ruổi sa trường.

- Cửu ca!

Hoa Như Ngọc Kinh hoàng, cảm động tột đỉnh, gắt gao ôm chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu, điên cuồng nói:

- Cửu ca, huynh đối với muội thật tốt, muội muốn gả làm nương tử của huynh, chúng ta hiện giờ liền đi tìm mẹ nuôi, để mẹ nuôi làm chủ hôn cho chúng ta!

- Mẹ nuôi?

Trần Tiểu Cửu lúc này mới nhớ tới, Hỗ Tam nương còn đang ở trong biển sương chữa thương cùng Nguyệt Thần tỷ tỷ.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng gãi đầu, mới đem tất cả những chuyện phát sinh trong biển sương từ đầu đến cuối kể cho Hoa Như Ngọc. Hoa Như Ngọc nghe xong liền cả kinh, rồi sau đó vui sướng vạn phần, vỗ tay nói:

- Hóa ra Độc hoàng vẫn bị phong ấn trong biển sương, Lan Đình Quân đó lại là Độc hoàng, đây đúng là chuyện mừng khiến người ta cao hứng mà!

- Có gì mà cao hứng? Chẳng qua là một tên quái vật thích dùng độc thôi!

Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói, trong lòng hắn vẫn vì chuyện Độc hoàng gây thương tổn cho Nguyệt Thần mà tức giận.

Hoa Như Ngọc phe phẩy cánh tay hắn, mặc sức tưởng tượng nói:

- Đương nhiên, cha muội có thể quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng nể trọng nhất đó là hai người – mẹ nuôi và Độc hoàng!

- Vì sao?

Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ hỏi.

Hoa Như Ngọc nói:

- Mẹ nuôi không chỉ có võ công cao cường, điểm chết người đó là am hiểu trận pháp và ngũ hành thuật, nhất là trận Thập Diện Mai Phục, xuất thần nhập hóa, thay đổi thất thường, có là thần tiên cũng khó chạy trốn!

- Mà cha muội lúc Tây chinh Phiên Bang, Nam chinh An Nam, đại quân không quen thủy thổ lại thêm đám dã nhân gian ngoan đầu độc, đại quân gần như trúng bệnh sốt rét, trúng độc toàn bộ! Độc Hoàng am hiểu dùng độc, giải độc, đúng là khắc tinh của đám dã nhân đó, mặc kệ họ hạ độc gì, Độc Hoàng chỉ cần nhìn, nghe, hỏi, đoán liền biết giải độc thế nào. Thậm chí còn có thể hạ độc đám dã nhân kia cứu lại vô số tính mạng tướng sĩ!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy khóe miệng nhất thời nhếch lên, càng thêm khinh thường. Hắn thầm nghĩ, hóa ra lão Thái sơn dựa vào hai nhân vật bách chiến bách thắng như vậy! Ta còn tưởng ông là đại anh hùng chân chính gì đó, không ngờ cũng đều cùng một giuộc cả, so với tiêu chuẩn của Tiểu Cửu ta không sai nhiều lắm!

Hoa Như Ngọc làm sao biết giải thích của nàng, tuy rằng nâng cao thân phận của Hỗ Tam nương và Độc Hoàng, cuối cùng lại lôi cả cha nàng vào. Nếu Hoa Vô Ý và con gái mà tâm linh tương thông mà nói, vậy thì đúng là gặp ác mộng rồi.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt, không nhịn được véo Trần Tiểu Cửu một cái, oán trách:

- Huynh đúng là đồ khốn kiếp mà, cũng dám gạt muội, nói gì Nguyệt Thần chạy rồi, không ngờ lại trốn trong biển sương chữa thương! Hừ… nhưng thực ra nói mới biết, các người làm sao mà vào trong đó? Trong đó âm u khủng bố, huynhlàm sao mà vào đó chơi đùa? Nhất định có mục đích không thể cho ai biết, có phải thế không?

Trần Tiểu Cửu đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói:

- Ha ha… chuyện này… chuyện này khó mà nói thành lời!

Hoa Như Ngọc miệng cười như hoa, ôn nhu nói:

- Chúng ta cũng thành vợ chồng rồi, còn có cái gì khó nói? Huynh phải nói cho muội biết ngay thôi!

Nàng lúc lắc eo nhỏ, vẻ nữ nhân yêu kiều khó được một lần.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả, nói :

- Việc này… là việc đi tìm linh cảm của đôi ta…

- Linh cảm gì ?

Hoa Như Ngọc hiếu kỳ nói.

- Linh cảm thân thiết !

Trần Tiểu Cửu vỗ vỗ miệng, mắt nháy nháy, nói :

- Loại linh cảm này, nói muội cũng không hiểu !

Đôi bàn tay trắng như phấn của Hoa Như Ngọc đánh như mưa vào ngực Trần Tiểu Cửu, thở phì phì, giận hờn nói :

- Khốn kiếp, linh cảm thân thiết, sao muội không hiểu ? Cho dù hiện tại không hiểu, đêm mai muội cũng sẽ hiểu !

Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói:

- Vì sao đêm mai liền hiểu?

Trên mặt Hoa Như Ngọc xuất hiện vẻ ngượng ngùng, đột nhiên thổi một hơi vào tai Trần Tiểu Cửu, nói:

- Huynh đó, đêm mai hai ta liền thành thân, muội muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh kính dâng bản thân mình cho huynh! Đến lúc đó rồi, huynh muốn trốn cũng trốn không thoát, đời này kiếp này của muội đã buộc chặt với huynh…

Trần Tiểu Cửu đột nhiên ngây ngẩn cả người, hồn nhiên không nghĩ hạnh phúc lại tới nhanh như vậy. Hoa Như Ngọc sốt ruột không chịu nổi phải thành thân với mình, một trái tim rực nóng bang bang đập rộn, cao hứng muốn nhảy cẫng lên, bao nhiêu buồn rầu mấy ngày nay lập tức bị vui sướng đập tan không còn một mảnh.

Hắn phá lệ không chiếm tiện nghi của Hoa Như Ngọc nữa, đôi mắt như nước, kinh ngạc nhìn nàng nói:

- Hoa muội muội, muội nói thật vậy chăng? Chẳng lẽ muội không cần mẹ nuôi làm chủ hôn cho sao?

Hoa Như Ngọc nói:

- Mẹ nuôi có thể làm chủ hôn cho chúng ta đương nhiên rất tốt, nhưng việc gấp phải tòng quyền, sau khi hai ta bái đường thành thân thì báo lại cho mẹ nuôi được vui!

- Nhưng, Hoa muội muội vì sao phải vội vàng vậy?

Trần Tiểu Cửu mờ mịt khó hiểu.

- Tên khốn huynh cũng thật ngu ngốc! Nguồn truyện: truyentop.net

Hoa Như Ngọc hầm hù điểm điểm vào đầu hắn, quở trách:

- Mẹ nuôi nhất định phải đợi cho Nguyệt Thần hồi phục hoàn toàn mới rời núi, nhưng cái vị Nguyệt Thần tỷ tỷ kia là sừng nhọn hoắt đầy độc đấy, nếu nàng ta mà rời núi sao có thể tùy ý cho chúng ta thành thân? Tuy rằng, muội không sợ nàng, nhưng tóm lại tự nhiên không đâu rước thêm rất nhiều phiền toái. Nếu hai ta bái đường thành thân trước, xác định danh phận rồi thì tùy ý nàng náo thế nào thì náo, muội cũng coi thường không thèm để ý!

Hoa muội muội này, quả nhiên có tài thống soái nha! Suy xét vấn đề xuất phát từ đại cục, khống chế cao điểm trước. Cao! Thật sự cao!

Trần Tiểu Cửu vừa nghĩ tới bộ dạng tàn nhẫn của bình dấm chua Nguyệt Thần kia, trong lòng liền thấy sợ hãi. Một khi nàng ấy biết chuyện mình và Hoa muội muội thì sẽ có phản ứng gì đây? Sẽ không cắt tiểu đệ đệ của ta xuống nhắm rượu chứ?

Kệ! Mặc kệ nàng! Trước hết cứ bắt Hoa muội muội vào tay đã, chuyện khác hắn không thèm nghĩ nữa, thuyền qua cầu tự nhiên đi thẳng!

Nghĩ đến chỗ này Trần Tiểu Cửu giả bộ khó xử, thở dài nói:

- Cũng được, một khi đã như vậy, chúng ta liền vụng trộm thành thân trước đi, xác định danh phận, tuy nhiên, Nguyệt Thần tỷ tỷ này là lão bà ta nhất định cưới, Hoa muội muội đến lúc đó cũng không thể ngăn trở ta!

Hoa Như Ngọc mặt mày hớn hở nói:

- Không sao! Không sao! Muội làm vợ lớn, nàng làm vợ nhỏ, tự nhiên không ý kiến!

Trần Tiểu Cửu tuy đắm chìm trong hạnh phúc nồng đậm, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy thành thân quá gấp gáp, tai họa ngầm rất nhiều. Hơn nữa, Nguyệt Thần tỷ tỷ và Hoa muội muội ai lớn ai nhỏ, quả thực đúng là khó mà phân biện!

Đêm đó, Trần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc dưới bầu trời đêm vừa hôn nhau vừa thân mật, đang muốn tiến lên một bước nữa thì Hoa Như Ngọc lại lấy chuyện đêm mai thành thân làm lý do, đêm nay đình chiến, một cước đá bay hắn, rồi sau đó vẻ mặt hạnh phúc lắc lắc mông nhỏ chạy xa.

Trần Tiểu Cửu nằm trên giường, xuyên qua nóc nhà nhìn bầu trời nhấp nháy ánh sao, suy nghĩ tư lự một chốc liền ngủ mất!

Trong mộng, hắn đang hạnh phúc bái thiên địa với Hoa muội muội, đang lúc phu thê giao bái thì đột nhiên nhìn thấy Nguyệt Thần tỷ tỷ sát khí lẫm liệt xuất hiện, một kiếm liền đâm trúng miệng nhỏ của Hoa muội muội.

Hắn sợ tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, hốt hoảng tỉnh lại đã thấy lão Từ đang đứng trước giường, ra sức lôi kéo cánh tay của hắn.

- Từ lang trung, từ bao giờ lão học được thuật rình trộm vậy hả? Không phải lão nghiện giật tay áo đấy chứ?

Trần Tiểu Cửu bị bàn tay xù xì như vỏ cây của Từ Hạt Tử nắm lấy liền nổi cả da gà.

- Ân công, người đừng đùa giỡn nữa, việc lớn không tốt!

Lão Từ càng không ngừng lôi kéo cánh tay hắn, thật sự kéo hắn ngã từ trên giường đặt mông xuống đất.

- Chuyện gì? Ai dám gây rối, một đao chém y không phải được rồi sao? Tìm ta làm gì?

Lão Từ nói:

- Dưới chân núi có năm gã côn đồ đi lên, trói Diều Hâu lại, chỉ nói họ muốn gặp ân công! Hắc Sơn đi ngăn bọn họ muốn cứu Diều Hâu về, không nghĩ tới năm kẻ này lợi hại thế, mới qua ba năm hiệp đã bắt lấy Hắc Sơn, hiện tại vẫn kêu gào muốn gặp ân công. Ân công, người nói vậy phải làm sao giờ?

Côn đồ, đã vậy còn rất lợi hại, còn chỉ tên nói họ muốn gặp mình? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trần Tiểu Cửu nghĩ nửa ngày mới nói:

- Bọn họ có gì đặc biệt?

Lão Từ nói:

- Năm tên côn đồ đó, ta không nhớ hết, tuy nhiên một tên trông như quả bí đao lùn vậy, vừa thô lại vừa béo, thân hình mạnh mẽ, càng khoa trương chính là, không ngờ hắn có một đầu tóc dài màu đỏ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.