- Huynh nói gì?
Đầu Hoa Như Ngọc lập tức vang ầm một tiếng, giống như có gì nổ bùng! Toàn thân nàng cứng ngắc, chết lặng.
Nàng trừng lớn đôi mắt ngập nước, ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên ra sức lay động cánh tay Trần Tiểu Cửu, lớn tiếng nói:
- Đồ khốn, huynh sớm biết thân thế của ta sao? Huynh từ đâu có được tin tức này? Nhanh nói cho ta biết cha ta ở đâu? Không được có nửa câu giấu diếm ta!
Trần Tiểu Cửu ngắm gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng hôn nàng một cái, trịnh trọng nói:
- Ta sao thể lừa muội đây? Thực ra là ta từ miệng của một vị công tử cực kỳ thần bí mới biết được, tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy. Lão Thái sơn hẳn đang lưu vong ở An Nam quốc, cụ thể ở nơi nào thì thật không biết!
Hoa Như Ngọc lúc này mới phản ứng lại, miệng không khép lại được, trong lòng đầy vui sướng!
Nàng bỗng nhảy cẫng lên, cưỡi lên người Trần Tiểu Cửu, hung hăng hôn hắn một cái, mừng quá mà khóc nói:
- Cửu ca, nếu quả thật là như vậy, thế thì tốt quá. Chỉ cần cha muội còn sống, cho dù phải đạp bằng Thủy Thiên sơn muội cũng phải tìm được ông ấy, cha con đoàn viên!
- Không… không được!
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, khẽ lắc đầu.
Hoa Như Ngọc kinh ngạc nói:
- Cửu ca, huynhkhông muốn cha con muội đoàn viên hay sao?
Trần Tiểu Cửu vuốt cái mũi nhỏ của nàng, kiên định nói:
- Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-gia-dinh/2540879/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.