- Nhát gan như thế mà cũng xưng anh hùng!
Hoa Như Ngọc tuy rằng bên ngoài mặt là giận dữ, nhưng trong lòng kì thực lại rất đắc chí, cuối cùng huynh đã thấy được sự lợi hại của Hoa Như Ngọc? Xem huynh về sau còn dám hay không lại đi tìm hoa hỏi liễu, hồ loạn câu dẫn dụ dỗ nữ nhân nữa, làm bại hoại môn phong của Hoa gia ta!
Nàng đem Trần Tiểu Cửu đỡ lên giường, dịu dàng đắp chăn cho hắn, rồi mới cùng La Đồng và Từ Hạt Tử đi ra cửa!
Từ Hạt Tử nhìn thấy Đại đương gia không ngờ lại vì Trần Tiểu Cửu mà trải giường đắp chăn, đôi mắt linh hoạt lay chuyển, gã tuổi già lẩm cẩm làm sao hiểu được Đại đương gia vì sao gào thét như sấm .
Chẳng lẽ, Đại đương gia và ân công đã có tình cảm rất sâu nặng?
- Từ lang trung, ngươi... Ngươi có từng nam chinh?
Đang lúc ba người sắp sửa ra cửa, Trần Tiểu Cửu làm bộ như trong lúc vô tình buột miệng, liền khiến Từ Hạt Tử kinh hoàng thất sắc, cả người run rẩy.
Hoa Như Ngọc nhướn mày, quay đầu lại nhìn phía Trần Tiểu Cửu, thấy hắn đã nhắm mắt ngủ say, trong lòng suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, kinh ngạc quan sát thật lâu sau, lại lặng yên không một tiếng động liền cùng La Đồng hai người đi ra phòng.
Xung quanh là ngọn núi đen nhánh, ánh trăng lạnh lùng mông lung, sâu xa bát ngát.
Hoa Như Ngọc đợi cả ba người, đứng ở hồ nước, ngắm nhìn ánh nguyệt sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-gia-dinh/2540821/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.