Khóe miệng Trần Tiểu Cửu bỏ qua, không để ý tới Hoa Như Ngọc đang cố ý gây sự, lại nói với Hạt Tử:
- Lão thái giám làm loạn càng nhiều, càng khiến lòng dân thêm loạn, cuối cùng sẽ bị bách tính phẫn nộ, uy danh giảm đi, điều này đối với Hỗ gia trại mà nói thật là một việc tốt.
- Nhưng người chịu khổ cuối cùng là dân thường…
La Đồng nói, trong giọng nói, có nhiều bi thương.
- La đại ca, các người là bất đắc dĩ, làm cướp, vì muốn kiếm cơm, cướp của nhà giàu, sao có thể quan tâm tới sống chết của bách tính chứ? Cái này hình như không phải là cường đạo…
Trần Tiểu Cửu trơ mắt nhìn La Đồng, khóe miệng lại nhếch cười, xấu xa.
Hừ…La đại ca, thật không phải chỉ cường đạo bình thường.
- Cái này..cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Trừ bạo an dân…cũng là..cũng là việc hiệp nghĩa, chúng ta cũng là làm bình thường, Trần huynh đệ không cần kinh ngạc...
La Đồng ngượng ngùng giải thích.
- La đại ca quả nhiên là đại hiệp, tiểu đệ bái phục..
Trần Tiểu Cửu thấy La Đồng mặt đỏ tía tai, phất tay nói:
- La đại ca, không cần quá lo lắng, chi phủ Hàng Châu Chung đại nhân, tuy là giảo hoạt gian trá, lại yêu dân như con, tuyệt không làm xằng làm bậy theo ý của lão thái giám đó, mọi người cứ yên tâm.
Trần Tiểu Cửu thầm nghĩ Chung Bân trong lòng hiểu rõ, việc ám sát lão thái giám này, có một phần công lao của mình, với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-gia-dinh/2540818/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.