Chương trước
Chương sau
Thật không ngờ, Hoa muội muội xinh đẹp thế này!

Đặc biệt là trong hai con ngươi khí phách hiên ngang kia, không ngờ lại như ướt đẫm nước, lộ ra vẻ đáng thương khổ sở hiếm thấy…

Trần Tiểu Cửu nhìn đến tim đập loạn xạ, đưa cái miệng rộng ra, hướng thẳng về đôi mắt sáng ngời đó mà thoải mái hôn tới.

- Ặc…

Trong nháy mắt hắn kêu lên một tiếng, cổ họng đã bị một bàn tay nhỏ nhắn mịn màng bắt lấy, khiến hắn nghẹn ngào thở dốc.

- Tên khốn, huynh vẫn còn được xem là nam nhân sao? Nói lời chẳng giữ lấy lời!

Hoa Như Ngọc nghiến răng, khí tức mạnh mẽ của thổ phỉ lại một lần nữa chảy trở lại vào trong linh hồn của nàng.

- Hoa muội muội, muội… bộ dạng này của muội quá đẹp, trong lòng ta sớm… sớm đã xem muội là nữ nhân của ta rồi, kìm không được muốn thu chút địa tô trước thôi…

Trần Tiểu Cửu nói chuyện một cách khó khăn, khuôn mặt hắn đã trở nên đỏ bừng!

- Huynh còn muốn thu địa tô, chẳng lẽ huynh còn thấy địa tô thu được ít sao? Tay nhỏ của ta huynh cũng sờ qua rồi, hôn qua rồi, mấy thứ đó không phải đều là địa tô sao?

Tay còn lại của Hoa Như Ngọc hung hăng chỉ vào trán hắn, giận dữ nói:

- Hơn nữa, huynh gấp cái gì? Việc ta đồng ý với huynh, tuyệt đối sẽ không đổi ý, chỉ cần huynh có thể đánh bại Tư Đồ Bá, ta sẽ không cự tuyệt huynh đâu, địa tô đã có sẵn rồi, tùy huynh lúc nào tới thu cũng được!

Trần Tiểu Cửu trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, nhỏ nhẹ nói:

- Hoa muội muội, ta đúng là có gấp gáp một chút, thật ra… ta không phải người xấu, ta đối với muội luôn thật lòng…

Hoa Như Ngọc thấy hắn toàn thân ướt sũng, làm ra bộ dạng đáng thương vô cùng, không khỏi sang sảng cười to, buông bàn tay nhỏ đang giữ nơi cổ hắn ra, hàm ý nói:

- Nếu ta thật sự trách tội huynh, huynh còn có thể vui vẻ như bây giờ sao?

Trong lúc nói, thân hình mềm mại của nàng dùng sức nhảy lên một cái, nước bắn lên tung tóe, nàng đã đứng trên đất cỏ.

- Ngày mai vẫn là ở đây gặp gỡ, chúng ta lại diễn luyện một lần…

Thân hình mềm mại khẽ động, biến mất vào trong nơi sâu của rừng cây.

Trần Tiểu Cửu thở dài một hơi, hồn bay phách lạc mà nằm sấp trên cỏ, cũng không cởi quần áo ra vắt khô, toàn thân không còn sức lực mà nằm dài trên mặt cỏ, đáng thương nói:

- Mẹ nuôi, ta biết người ở đâu, Hoa muội muội đi rồi, người còn không ra đây gặp ta sao?

Vừa mở miệng nói chuyện, một hương thơm thành thục tao nhã bay đến, thân hình quyến rũ động lòng người đã đứng trước mặt hắn, u oán nói:

- Tiểu Cửu à, lỗ tai của ngươi quả thật linh mẫn, mẹ nuôi suýt chút đã bị ngươi bắt được rồi?

- Người tưởng ta ngốc sao? Chỉ là dọa dọa mẹ nuôi thôi!

Trần Tiểu Cửu thất vọng thở dài một hơi:

- Mẹ nuôi, ta làm quần áo toàn thân ướt sũng rồi, người sẽ không trách ta chứ?

Hỗ Tam Nương che miệng cười nói:

- Sao lại trách ngươi, dù đã ướt rồi, ngươi vẫn đẹp trai phong độ như vậy, mẹ nuôi cũng vẫn thích!

- Mẹ nuôi… người thật tốt…

- Mau cởi quần áo ra, vắt khô, bằng không sẽ bị cảm lạnh!

- Vậy… không tốt đâu, chúng ta cô nam quả nữ, truyền ra ngoài, không hay đâu…

Trần Tiểu Cửu uể oải nói.

- Hứ… có gì không tốt? Mẹ nuôi tuổi tác này rồi, có chuyện gì chưa từng thấy? Tiểu tử nhà ngươi, thẹn thùng cái gì? Mẹ nuôi phải cởi giùm ngươi sao?

Hỗ Tam Nương thấy bộ dạng lười biếng của Trần Tiểu Cửu, thở dài một hơi, giống như một người mẹ dịu dàng, bất đắc dĩ kéo Trần Tiểu Cửu từ trên mặt cỏ lên.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt lười biếng bị kéo dậy, lợi dụng khoảng cách Hỗ Tam Nương cởi áo giùm hắn, đột nhiên như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái lên vầng trán trắng mịn của Hỗ Tam Nương! Sau đó lại nhanh nhẹn chạy đi.

- Thằng nhóc kia, ngươi làm gì vậy? Không biết lớn nhỏ…

Hỗ Tam Nương vội vàng lui lại vài bước, trên mặt nổi lên nhiều rặng mây đỏ.

- Hoa muội muội không cho ta hôn, ta đành lấy lại từ mặt mẹ nuôi vậy!

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Mẹ nuôi nếu cảm thấy bị thiệt, có thể hôn trở lại, Tiểu Cửu không để ý chút nào đâu…

- Lời hỗn hào…

Hỗ Tam Nương đưa tay lên hai má ửng hồng, thấy nụ cười rạng rỡ của Trần Tiểu Cửu, trong lòng chấn động mạnh, chỉ dịu dàng bao dung nói:

- Chỉ một lần này, mẹ nuôi không trách ngươi, nếu lại dám có lần sau, mẹ nuôi sẽ nhéo lỗ tai ngươi…

- Rất lợi hại, Tiểu Cửu sợ quá…

Trần Tiểu Cửu làm mặt quỷ.

- Thật là một tên quỷ thành tinh mà!

Hỗ Tam Nương lải nhải:

- Mau cởi quần áo ra, vắt khô, bằng không sẽ bị cảm lạnh…

- Vẫn là mẹ nuôi quan tâm chăm sóc ta, Hoa muội muội thật không biết thế này!

Trần Tiểu Cửu cởi trang phục sĩ tử cũ kỹ ra, chỉ mặc một chiếc quần ngắn nhỏ, lộ ra thân hình thon dài dưới ánh trăng.

Khuôn mặt quyến rũ của Hỗ Tam Nương càng thêm đỏ ửng, giống như một tiểu cô nương lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm có, nàng từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay mang theo hương thơm, ném cho Trần Tiểu Cửu nói:

- Lau khô người đi, cảm lạnh rồi thì không thể thắng Tư Đồ Bá đâu!

Lại thấy Trần Tiểu Cửu cầm quần áo ướt sũng, không biết nên làm thế nào cho phải, liền cười khổ rồi đoạt lấy trang phục, vừa dùng sức vắt khô vừa cười nói:

- Ta chưa từng nghĩ tới, một thổ phỉ đầu tử như ta lại thật sự sắp nhanh chóng trở thành một người mẹ hiền từ rồi!

Trần Tiểu Cửu nhấp nháy mắt nói:

- Là vợ hiền mẹ từ…

- To gan…

Hỗ Tam Nương dùng y phục nhẹ nhàng đánh vào Trần Tiểu Cửu, tay nhỏ giữ lấy thái dương, chu cái miệng nhỏ ra mà u oán nói:

- Mẹ từ thì được, vợ hiền ư… lại tuyệt đối không thể…

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng đột nhiên đau một phát, dường như có chút không cam lòng, hắn làm nũng đưa lại khăn tay cho Hỗ Tam Nương, quay lưng lại, hướng tấm lưng bóng láng ra trước mặt Hỗ Tam Nương, thở phì phì nói:

- Vậy mẹ nuôi đến đây làm gì? Nửa đêm tìm con rể cho đỡ buồn sao?

Hỗ Tam Nương vừa giúp Trần Tiểu Cửu lau khô lưng, trong lòng vừa không ngừng oán giận nói đúng vậy, không làm được vợ hiền, ta còn nửa đêm đến đây làm gì? Ta rốt cuộc phải làm thế nào? Nàng nghĩ đến chỗ khổ sở, giọng khẽ run rẩy, những giọt lệ tinh khiết ồ ạt chảy ra.

- Mẹ nuôi… người sao vậy?

Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nhẹ, vội vàng quay người lại, thấy Hỗ Tam Nương nước mắt giàn giụa, có ý muốn bước lên trước ôm lấy nàng nhưng lại sợ sẽ bị Tam Nương quát mắng nữa, cánh tay mở ra lại buông xuống, buông xuống lại dang ra, liên tục do dự mấy lần, miệng lắp ba lắp bắp cuối cùng cũng thốt ra được vài chữ:

- Mẹ nuôi, Tiểu Cửu lại chọc giận người rồi, hay là người đánh vào mông của ta đi, ta cởi luôn cả quần trong này…

Vừa nói, tay to lại thật sự đưa về phía vòng eo.

- Ngươi điên rồi!

Hỗ Tam Nương vội vàng giữ lấy bàn tay to của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười nói:

- Không phải ngươi chọc mẹ nuôi tức giận, là mẹ nuôi già rồi không đứng đắn, tự làm tự chịu…

- Không đứng đắn? Hừ… Trong thiên hạ còn có người đứng đắn hơn mẹ nuôi sao?

Trần Tiểu Cửu cãi lại.

- Ngươi không hiểu, mẹ nuôi không phải là nữ nhân tốt…

Hỗ Tam Nương bỗng nhiên cười một cái thật tự nhiên, tay âm thầm vận công, trực tiếp hong khô trang phục sĩ tử ướt sũng trong tay, lại đưa trở lại cho Trần Tiểu Cửu, gắt giọng nói:

- Mặc vào đi, đừng có làm hỏng nữa… bằng không, mẹ nuôi sẽ không tha cho ngươi…

- Mẹ nuôi, chỉ cần người vui, ta ngày ngày mặc trang phục này cho người xem…

Trần Tiểu Cửu bận rộn một lúc, bộ trang phục sĩ tử phong độ đẹp trai đã mặc trở lại trên người hắn.

- Thật là một tiểu tử đẹp trai phong độ!

Hỗ Tam Nương kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn ngập tưởng tượng người đó vào năm ấy, cũng không có được khí độ như vậy…

Trần Tiểu Cửu dưới cái nhìn chăm chú của Hỗ Tam Nương, dâng lên một cảm giác thẹn thùng hiếm có, hai bàn tay to lại không biết đặt ở đâu, chỉ biết không ngừng xoa xoa tay, dịu dàng nói: Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net

- Ông ấymặc trang phục này có phong độ đẹp trai như ta không?

- Ai?

Hỗ Tam Nương sửng sốt.

- Chính là ông ấy…

Trần Tiểu Cửu cắn môi một cái, trong lòng dường như lại càng đau…

- Đồ trứng thối, điều này với ngươi có quan hệ gì chứ?

Hỗ Tam Nương không muốn nghĩ đến câu chuyện đau lòng đó nữa!

Trần Tiểu Cửu rốt cuộc cũng không thể nén nổi ngọn lửa đang tràn lan trong lòng, sải rộng bước chân đến trước mặt Hỗ Tam Nương, hỏi:

- Nếu cái gì cũng không có quan hệ với ta, vậy mẹ nuôi đêm nay càng không nên đến đây trêu chọc ta…

Hỗ Tam Nương nghe vậy liền ngẩn ra, bỗng nhiên chỉ vào trán hắn, oán trách nói:

- Đồ trứng thối, ngươi tưởng mẹ nuôi đến là để trêu chọc ngươi sao?

- Vậy là…

- Mẹ nuôi là muốn dẫn ngươi đi thưởng thức một câu chuyện thú vị!

Hỗ Tam Nương nhấp nháy mắt, nghịch ngợm nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.