Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng giật mình, sau khi vui mừng qua đi, đầu cũng không quay lại lạnh lùng nói:
- Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, không say không về.
Vì hắn đã nghe ra, giọng nói tức giận này, chỉ có thể phát ra từ miệng của Tư Đồ Bá.
Sự độ lượng của Tư Đồ Bá mọi người đều biết, điều này không phải vì y trời sinh dị tính! Chỉ vì luyện tập công phu Thập Tam Thái bảo hoành , chính là chú ý tới xương đồng da sắt, nước lửa không hòa, kiên trì chịu đựng đả kích, kiên trì chịu đựng sự tra tấn, kiên trì chờ đợi! Huống hồ y lại là cao thủ, dĩ nhiên gần như đã luyện tới tầng cao nhất của cảnh giới, sức chống cự không được hưởng ứng.
Chỉ là một chút rượu, đương nhiên không bị y coi vào trong mắt.
Y thấy cơ thể yếu ớt của Trần Tiểu Cửu, không ngờ uống được mấy chục bát, khiến cho mọi người nhìn hắn bằng con mắt khác, ngay cả Hoa Như Ngọc y coi như báu vật cũng không có chút che dấu tình cảm, điều này, thực sự khiến y tâm thần bất an.
Ngươi…ngươi không ngờ còn có sức đấu rượu với ta? Ta sao có thể tha cho ngươi?
Hoa Như Ngọc biết rõ, so với đấu rượu, vẫn là sở trường của Tư Đồ Bá, sao có thể khiến y đạt được? liền phất tay lia lịa từ chối nói:
- Hôm nay nâng chén hoan xướng, là cao hứng, đấu tửu lượng cái gì?
Tư Đồ Bá thấy Hoa Như Ngọc chủ động giải vây cho Trần Tiểu Cửu, không hài lòng, mặt buông xuống, muốn tìm cớ, lại nghe thấy Trần Tiểu Cửu phun mùi rượu nói:
- Hết cách, ta và Nhị đương gia đều đường đường là nam tử hán, Nhị đương gia nếu muốn đấu tửu lượng với ta, ta sao có thể làm rùa rụt đầu, để bốn năm trăm huynh đệ cười chê?
Hoa Như Ngọc trước mặt các huynh đệ không tiện giải thích nhiều, sa sầm mặt mày, ánh mắt đầy vẻ u oán, đông cứng nói:
- Cửu ca huynh uống nhiều rồi, miệng toàn nói bậy, người đâu, mau đưa ca ca về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người thầm cười trộm, ánh mắt giảo hoạt lướt qua, thầm nghĩ Đại đương gia che chở cho công tử ca Trần Tiểu Cửu này đã đến mức độ không hề che dấu sự khoa trương, xem ra, quan hệ giữa hai người…tuyệt không đơn giản.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu biết Hoa Như Ngọc là muốn tốt cho hắn, nhưng mình quyết không thể lùi bước, không dám nghênh chiến.
Thủ lĩnh thổ phỉ này thích đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn, nhất định phải thể hiện sự uy phong mạnh mẽ của đàn ông, bằng không, nàng thật sự cho rằng mình chỉ là một công tử bột yếu ớt! Hắn giả bộ vẻ tức giận, giận dữ hét với Hoa Như Ngọc nói:
- Hoa muội muội, muội tránh sang một bên, muội cho rằng, Cửu ca là đàn ông không không có đủ nam tính sao? Việc sinh tử, ta đều không sợ, chút việc nhỏ này, sao có thể lùi bước? ta phi..
Hoa Như Ngọc không chống đối Trần Tiểu Cửu, đôi mi thanh tú nhướng lên, ngốc nghếch đứng im một chỗ, trong lòng tràn ra một sự oán giận phức tạp, còn thoáng chút khâm phục! Nàng nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt lộ ra sự mãnh liệt băng hàn, cười lạnh nói:
- Cửu ca nếu nghĩ ra chuyện xấu như vậy, được…vậy thì đấu tới chết đi.
Quay đầu lại tức giận gọi:
- Người đâu, mang một cỗ quan tài tới đây cho ta.
Trần Tiểu Cửu kinh hãi:
- Mang quan tài tới làm gì?
Hoa Như Ngọc ôm cánh tay nói:
- Nếu huynh không ngừng uống rượu, thì dùng chiếc quan tài này, chôn huynh xuống sau núi, trên bia mộ khắc lên mấy chữ to " say tới chết".
Cô nàng này, thật khiến ta buồn bực.
Hừ..yêu sâu sắc, hận tới tận tâm, muội càng làm tổn hại ta, càng nói rõ trong lòng có ta! Trần Tiểu Cửu khôngđể ý tới sự oán trách của nàng, chỉ trừng mắt nhìn nàng, ra hiệu để nàng yên tâm.
- Nháy mắt cái gì, đầu đất…
Hoa Như Ngọc trong lòng thầm mắng, vẻ mặt vô cùng không rõ, đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói nhỏ:
- Uống chết mới hay..
Trần Tiểu Cửu rất nam tinh coi lời khuyên của Hoa Như Ngọc như gió thoảng bên tai, hùng dũng oai vệ đầy khí phách hiên ngang đi tới trước mặt Tư Đồ Bá cao lớn, định thần nói:
- Nhị đương gia, các huynh đệ thích sôi nổi, không bằng chúng ta thêm chút màu sắc, để các huynh đệ vui vẻ chút.
Quả là đồ không biết sống chết! Tư Đồ Bá cười ha ha nói:
- Trần Tiểu Cửu, có nhã hứng như vậy, ta sẽ hầu hạ tới cùng! Theo ta không bằng như vậy...
Y dang hai chân, ngạo nghễ nói:
- Nếu ai thua, thì phải chui qua háng của đối phương, ngươi thấy thế nào?
- Không được.
Hoa Như Ngọc nghe vậy, nhíu mày, lén nháy mắt với Trần Tiểu Cửu.
- Quyết định như vậy.
Trần Tiểu Cửu vỗ tay, hào sảng nói.
Hoa Như Ngọc tức tới run rẩy cả người, sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng, mở to hai mắt nhìn, dặn dò Hắc Sơn :
- Ngươi ngốc vậy sao? vừa rồi ta bảo ngươi mang quan tài tới, sao ngươi còn không đi? Lẽ nào coi lời của ta như gió thoảng bên tai? Ta đem ngươi tế sơn thần…
Hắc Sơn đâu có ngờ Hoa Như Ngọc lại giận dữ như vậy, hoảng hốt nói:
- Đại đương gia bớt giận, ta.....ta đi liền…
- Cút ngay..
Hắc Sơn lau mồ hôi lạnh, chạy đi, công suất làm việc rất nhanh, một lát sau, quan tài màu đỏ đá nâng lên đài cao.
Hoa Như Ngọc xoay người, đặt mông lên trên quan tài, nhìn bộ dạng không biết sống chết của Trần Tiểu Cửu, tức đến ngứa ngáy cả người! hừ lạnh một tiếng rất mạnh, lại rất mãnh liệt nói với Hắc Sơn:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Còn chưa mang rượu ngon tới đây, cho mấy tên khốn khiếp này uống say chết đi.
- Đại đương gia, ai…ai là đồ khốn khiếp?
Hắn run rẩy nói. Text được lấy tại truyentop.net
- Hỏi cái rắm!Ư còn hỏi nữa, ta cắt lưỡi nhắm rượu…
Hoa Như Ngọc trừng mắt, mọi người sợ tới mức câm như hến, vâng dạ trên võ trường, một mảnh im ắng, ngay cả chim chóc cũng không dám lên tiếng.
Hắc Sơn sợ toát mồ hôi, má ơi, Đại đương gia này rút cuộc đang điên cuồng thế nào. Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng thấy.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào quan tài, liên tục lắc đầu với mọi người nói:
- Nhỏ quá, nhỏ quá, đổi cái to hơn, cái này sao có thể vừa với Nhị đương gia?
- Ngươi…ngươi dám mắng ta?
Tư Đồ Bá nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đợi lát nữa ta cho ngươi thấy sự lợi hại của ta.
Hắc Sơn bị Hoa Như Ngọc dọa tới run rẩy, không dám qua loa, múa may, chỉ huy mọi người, trong chốc lát, đã mang tới hai xe rượu ngon.
Mọi người vừa động tay mang rượu lên đài cao, Hoa Như Ngọc liền nhướng mày tức giận nói:
- Đừng có nhúc nhích.
Trong sự chăm chú nhìn của bốn năm trăm đôi mắt, Hoa Như Ngọc phất ống tay áo, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, một tay nâng vò rượu, tay run lên, vò rượu rất lớn, trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, quay tròn trên đài cao.
Vò rượu sứ không đập nổi, nhưng rơi từ trên cao như vậy, lại không hề tổn hại gì, nói rõ Hoa Như Ngọc âm thầm vận dụng rất khéo léo, hiển nhiên đã đạt tới bước lô hỏa thuần thanh! Mọi người thấy vậy rất kỳ lạ, lại không ai dám vỗ tay, tất cả đều sợ vô ý, lại chọc giận nàng.
Hoa Như Ngọc không ngừng biểu diễn công phu huyền diệu, một vò rượu dưới bàn tay nhỏ bé của nàng, hoàn hảo không bị tổn hao gì vạch trên đài cao! Nàng vừa ném rượu ngon, vừa cau mày than thở:
- Để huynh không biết sống chết, cho huynh thể hiện trước mặt ta, lúc này, ta sẽ chờ huynh chui qua háng người ta, làm tên khốn kiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]