Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần sợ tới mức tái xanh mặt mày, trong lòng rất khuây khỏa, hiểu được nàng đúng là đã tình thâm nghĩa nặng với mình, không thể kiềm chế.
Hắn nghiêng đầu, ôm lấy vòng eo mềm mại của Nguyệt Thần, tiện thể tiếp cận tới gần bộ ngực sữa của nàng, thấy Nguyệt Thần không có ý định trốn tránh, cười xấu xa một cái, khuôn mặt tuấn tú, không ngờ vùi sâu trong bộ ngực của Nguyệt Thần, nhẹ nhàng cảm thụ sự mềm mại của nàng.
Hắn nhẹ nhàng ngửi mùi thơm ngát trong từng thớ thịt truyền tới, ngập ngừng nói:
- Tiểu nương tử , nàng nàng mưu sát chồng lần sau nếu muốn trừng phạt tướng công, thì đánh vào mông ta được rồi, bóp cổ ta, thì có thể chết người đấy.
Hắn nói, hàm chứa nhu tình, thẳng tiến tới bộ ngực nõn nã của Nguyệt Thần.
- Ừ.
Nguyệt Thần đâu có ngờ Trần Tiểu Cửu lại to gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt, lại thân mật với nàng như vậy? Dám hôn lên bộ ngực trắng bóng của mình.
Nàng muốn né tránh, lại sợ Trần Tiểu Cửu trở tay không được, té ngã trên đất, vừa tức giận vừa xấu hổ, giơ tay lên, đặt ở mông hắn, phát cho hắn một cái, dịu dàng nói:
- Đại dâm tặc mau đứng lên, như vậy mất mặt quá.
- Không dậy được là không dậy được, nếu nàng bỏ được, thì tùy nàng...
Hắn la lối om sòm.
Nguyệt Thần giơ tay lên cao, lại do dự không đánh, nàng buồn bã thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng của Trần Tiểu Cửu, mềm giọng nhờ vả nói:
- Tiểu Cửu, ngươi mau đứng dậy, ta bị ngươi làm cho chật vật thế này, nếu bị người khác thấy, còn tưởng ta là người phụ nữ đi quyến rũ đàn ông, ta sao làm mất người được.
Trần Tiểu Cửu bật cười, ôm eo nàng, ngẩng đầu, dán vào tai nàng, thổi một cái xấu xa, nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, ta là tướng công của nàng, sự quyến rũ của nàng phải để ta tận hưởng chứ? Sao còn bảo thủ làm gì?
"Dâm tặc", chỗ lỗ tai của phụ nữ là nơi nhạy cảm nhất, bị Trần Tiểu Cửu trêu chọc, vành tai tròn của Nguyệt Thần đỏ ửng lên, rặng mây đỏ thổi quét tới cổ trắng mịn, khiến tim nhảy loạn, trào ra một sự kiều diễm khác thường.
Nàng lắc mông, ôm chặt cổ Trần Tiểu Cửu, say mê cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của đàn ông, gắt giọng:
- Tiểu Cửu, ngươi ăn ta là chắc rồi, ngươi còn dám nói tới tỷ tỷ như vậy, đổi lại là người khác, bây giờ, chỉ e đã bị ta làm cho tơi bời rồi
- Ninh tại hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu, tỷ ty nếu muốn ta chết, thì ta sẽ chết trong ngực của nàng.
Trần Tiểu Cửu hôn nhẹ lên cổ nàng, bàn tay trườn trên ngực nàng, dịu dàng nói:
- Dùng bộ ngực của tỷ tỷ, kẹp chết ta.
- Hoang đường
Nguyệt Thần muốn nghe lại vừa không dám nghe, bàn tay ngọc ngà ấn vào trán hắn, quyến rũ nói:
- Tỷ tỷ thật sự sợ ngươi.
Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần bị chính sự khiêu khích xuân tâm của mình làm nhộn nhạo, tay liền tăng sức mạnh, mềm mại lướt trên cơ thể của Nguyệt Thần, Nguyệt Thần "ưm" một tiếng, nhẹ nhàng ngã vào trong vòng tay hắn. Trần Tiểu Cửu bám lấy vòng eo của Nguyệt Thần, tiện thể ôm lấy nàng, khuôn mặt quỷ dị, bước nhanh về phía trong phòng.
Vẻ mặt Nguyệt Thần thẹn thùng hói:
- Tiểu Cửu, ngươi đây là muốn làm gì?
- Tuyên dâm ban ngày.
Trần Tiểu Cửu hôn môi nàng, nói:
- Tướng công muốn cùng Nguyệt Thần tỷ tỷ lăn lộn trên giường.
- Đừng.
Nguyệt Thần vội đến thay đổi sắc mặt, thấy Trần Tiểu Cửu vẫn cố chấp, không chịu buông tay, cơ thể mềm mại của nàng cố gắng dùng sức, nghiêng người, giãy ra khỏi cái ôm gắt gao của Trần Tiểu Cửu.
Nàng xoay người, đứng phía sau Trần Tiểu Cửu, bàn tay ngọc ngà lại đánh vào mông hắn mấy cái, giận dữ nói:
- Dâm tặc, ngươi quả là quỷ háo sắc, tỷ tỷ bị thương đến mức này, ngươi sao lại có ý đồ gây rối với ta chứ, làm chuyện xấu hổ đó? Ngươi ngươi không thương ty tỷ chút nào.
Nói xong, giọt lệ lại chảy xuống.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu lại tức giận.
Nguyệt Thần tỷ tỷ không chỉ có thể lộn nhào trên không, mà còn có thể đánh mông mình, đâu có dáng vẻ của bị thương nặng chứ? Lẽ nào động tác lăn lộn trên giường, còn khó hơn cả lộn nhào trên không sao?
Nếu mình không dùng đến mưu mô quỷ kế, cây cải trắng thành thục Nguyệt Thần này, bất luận thế nào cũng không ăn được vào trong bụng.
Hắn cười hì hì nói với Nguyệt Thần:
- Tỷ tỷ khóc cái gì? Ta chỉ là đùa với nàng thôi mà, ban ngày ban mặt, mặt trời chiếu rọi vào mông, ta sao có tâm tư mà chơi đùa cùng nàng chứ.
- Buổi tối cũng không được.
Nguyệt Thần ngậm nói, nỉ non:
- Ngươi sờ này sờ nọ với tỷ tỷ, tỷ tỷ không truy cứu, nhưng cái đó thì không được.
Trần Tiểu Cửu vỗ ngực nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, nếu nàng không muốn làm chuyện thân mật đó với ta, Tiểu Cửu không ép đâu, ta luôn chú ý là người lấy đức thu phục người.
Nguyệt Thần cười hì hì nói:
- Cưỡng bức tỷ tỷ? hừ, chỉ sợ ngươi có lòng mà không có sức.
Trần Tiểu Cửu bị điểm trúng tử huyệt, mặt đỏ ửng lên, cố ý làm ra bộ kinh ngạc, vỗ tay nói:
- Tiểu nương tử , ta vừa rồi chơi chung quanh, nàng đoán xem ta thấy cái gì rất đáng chơi nào?
- Cái gì vậy?
Nguyệt Thần lẳng lặng nhìn Trần Tiểu Cửu, trên mặt lộ ra vẻ mặt từ chối cho ý kiến:
- Giữa núi rừng hoang vu, có cái gì hay chứ.
- Nàng nhìn phía kia.
Trần Tiểu Cửu kéo tay của Nguyệt Thần, chỉ vào biển sương nói:
- Tối qua La đại ca đã thẳng thắn nói với ta, trong biển sương đó, có một vị thần tiên, chỉ cần có được sự chúc phúc của nàng ta, có thể trường sinh bất tử, gặp dữ hóa lành.
- Nói bậy.
Nguyệt Thần bĩu môi nói:
- Thế gian, ngoài Nguyệt Thần ta ra, làm gì có thần tiên gì chứ.
- La đại ca là đại anh hùng, sao có thể lừa chúng ta?
Trần Tiểu Cửu quỷ dị nói:
- Sáng sớm nay ta nhàn rỗi, liền lượn lờ bên ngoài mưa bụi, nàng đừng thấy bên ngoài mưa bụi như vậy, thực ra bên trong có một cái động thiên khác, đẹp không tả xiết.
- Ở đó có gì hay chứ?
Nguyệt Thần nhíu mày nói.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ta tuy chưa từng gặp thần tiên, nhưng lại tìm thấy chỗ ở của thần tiên.
- Thật sự tìm thấy?
Nguyệt Thần khinh thường nói.
- Ta sao có thể lừa nàng?
Trần Tiểu Cửu ngửa đầu tưởng tượng nói:
- Ở đó có một dòng suối chảy xuôi uốn lượn, có gió thổi qua hoa đào, có tiên diễm lóa mắt, có những đồng cỏ kì lạ, còn có cả một căn nhà thần bí, còn có..
- Tiểu Cửu, ngươi mau đưa ta đi xem ta muốn xem xem ở đó rốt cuộc đẹp thế nào.
Trần Tiểu Cửu giả bộ nói:
- Ôi có gì đẹp, cũng không nhìn thấy thần tiên thật sự, nhưng là một ngôi nhà cỏ, mấy bồn không biết tên là cỏ hoang gì thôi! Còn không bằng chúng ta tới thoải mái.
- Tiểu Cửu, ngươi luôn đùa giỡn ta như vậy.
Nguyệt Thần bước đi thong thả, bước lên ôm lấy thắt lưng hắn, bộ ngực đầy đặn chà xát lên cơ thể hắn, dịu dàng nói:
- Dâm tặc, ta không mắng, ta không mắng, ngươi mau dẫn ta đi xem đi, ta muốn đi.
- Tiểu nương tử nàng dụ dỗ ta như vậy, làm hại ta vô cùng khó chịu.
Trần Tiểu Cửu búng vào cái mũi nhỏ của nàng, cười hì hì nói:
- Được, chúng ta đi luôn, nhưng cơ thể nàng suy yếu, sợ là không đi được.
Nguyệt Thần vô cùng vui, không ngờ ngẩng đầu lên hôn lên trán Trần Tiểu Cửu một cái, vỗ tay nói:
- Sợ gì, ngươi cõng ta là được mà.
Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần mắc câu, một pho tượng vô cùng xinh đẹp sẽ thuộc về mình hưởng thụ, trong lòng vui mừng, hắn vội vàng vào phòng thu dọn một vài thứ đồ, kéo Nguyệt Thần vẻ mặt đang tràn đầy hạnh phúc, vội vàng lên đường.
Khi gần tới biển sương, một con thỏ làm càn, không ngờ tiến lên cắn vào mắt cá chân của Nguyệt Thần, khiến Nguyệt Thần vui thích, cười không ngừng.
Trần Tiểu Cửu giơ chân lên, đá bay con thỏ kia, nắm cơ thể mập mạp của nó, hét lớn:
- Súc sinh, không ngờ dám động chạm vào nương tử của ta, ta muốn luộc ngươi lên ăn thịt.
Nguyệt Thần cười khanh khách nói:
- Tỷ tỷ chỉ thuộc về một mình ngươi thôi, ai dám chiếm ta chứ, không cần Tiểu Cửu ra tay, tỷ tỷ một nhát giết chết y.
Trải qua một tiết mục vô cùng hoang đường, trong túi Trần Tiểu Cửu lại có thêm một con thỏ phá tan bầu không khí trầm lặng.
Khi Nguyệt Thần vừa mới đi tới gần biển sương, mắt nhìn thấy một cỗ trắng xóa, một mảnh mưa bụi im ắng, tâm thần đột nhiên có chút hoảng hốt, nàng nhíu mày nói:
- Tiểu Cửu, sao ta lại có dự cảm không tốt nhỉ?
- Nơi này là nơi thần tiên sống, đương nhiên không giống với nơi người sống.
Trần Tiểu Cửu cãi lại, trong lòng tán thưởng với cảm nhận của Nguyệt Thần.
- Không, ta đã phiêu bạt giang hồ nhiều năm, hơi có chút khác thường, ta đều cảm nhận được.
Nguyệt Thần nhíu mày nói.
Trần Tiểu Cửu cười quỷ dị, lấy lùi mà tiến nói:
- Không ngờ Nguyệt Thần tỷ tỷ sợ, chúng ta quay lại thôi, nơi thần tiên đó, cũng chẳng có gì hay, đơn giản chỉ là một chút hoa cỏ, nhà nát mà thôi.
Nói xong, liền kéo tay Nguyệt Thần, quay người trở về.
- Đừng Tiểu Cửu.
Nguyệt Thần lại cười thản nhiên, dịu dàng dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, ngọt ngào nói:
- Có Tiểu Cửu rồi, tỷ tỷ không sợ gì hết, chúng ta xông vào thôi.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, thẳng tới xương tủy, kéo bàn tay mềm mại của Nguyệt Thần, đi vào trong biển sương mờ ảo, cùng lúc đó, hắn yên lặng vận công.
Mưa bụi dày đặc ở phía trước, trong tầm mắt của hắn, đã loãng đi rất nhiều.
Nguyệt Thần cũng có bản lĩnh như vậy, khi vừa mới bước vào biển sương, đôi mắt sáng của nàng, liền mất tác dụng. chỗ dựa duy nhất, chính là đại dâm tặc trong lòng đang muốn xoa dịu nàng trên giường.
- Tiểu Cửu, nắm chặt ta! Sương dày quá, ta không nhìn thấy gì cả.
Nguyệt Thần không dám đi trước, chỉ là bước theo Trần Tiểu Cửu, từ từ bước đi.
Ước chừng đi được mấy trăm mét, chợt hoa mắt, đầu choáng váng, không ngờ không đứng vững, một đầu hướng sang bên cạnh mà đi.
Trần Tiểu Cửu thấy thế, vội vàng ôm chặt lấy Nguyệt Thần, an ủi nói:
- Tỷ tỷ, vết thương của nàng còn chưa khỏi hẳn, đừng cố, để ta ôm nàng đi.
Nguyệt Thần từ từ gật đầu, yếu ớt ghé vào lồng ngực rộng lớn của Trần Tiểu Cửu, đáng thương nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật tốt, tỷ tỷ gặp được ngươi, là may mắn tu được từ kiếp trước của tỷ tỷ.
Trần Tiểu Cửu trong lòng vui sướng, bàn tay khẽ vuốt dáng người mềm mại của Nguyệt Thần, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu nương tử , hôm nay nàng thật sự danh chính ngôn thuận, làm vợ ngoan của ta.
Đương lúc tự đắc, chợt có một bóng trắng, lóe qua bên cạnh hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]