Trần Tiểu Cửu thấy Khang Thiết bình thường cơ trí trầm tĩnh, nhưng khi tranh luận võ học lại trở nên vội vàng xao động như vậy, không giống phong phạm đại tướng, trong lòng cười trộm, vội vàng gật đầu phụ họa nói:
- Khang huynh, ừ… Huynh nói đúng… Ta là cao thủ, một tuyệt thế cao thủ đầu đội trời chân đạp đất!
- Như vậy có phải là hay không? Ngươi lại đến chết còn không thừa nhận! Làm ta cũng…
Khang Thiết cười ha ha, khuôn mặt đỏ bừng khôi phục lại màu ngăm đen như cũ, cười to làm cho trên mặt nếp nhăn tầng tầng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
- Phi…
Thanh âm quyến rũ của Nguyệt Thần lại du dương truyền đến nói:
- Dâm tặc… Ngươi… Ngươi là cao thủ làm hại nữ nhân, làm ta rơi xuống phía dưới vách núi, tâm địa sao lại ác độc như thế? Ta… Ta hận ngươi… Sau khi đi lên, tất sẽ rút gân lột da ngươi…
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười khổ, khi trước Nguyệt Thần tỷ tỷ làm nũng là giả, sau này muốn giết ta mới là thật, ta không thể không đề phòng nha!
Khang Thiết vỗ tay nói:
- Trần công tử, lão bà của ngươi quả nhiên được quản giáo thật tốt, mạnh mẽ như thế, sao có thể ra khỏi nhà được?
- Ra khỏi nhà? Lão bà thân thiết của ta xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải để trong nhà, không thể cho người ngoài xem!
Trần Tiểu Cửu thở phì phì cười nói:
- Chỉ cần có thể được nằm ở trên giường lớn, ta liền cảm thấy mỹ mãn…
Nguyệt Thần không cam lòng làm nũng nói:
- Dâm tặc, ngươi đưa ta lên đi, đêm nay ta sẽ đại chiến trên giường ba trăm hiệp với ngươi…
- Bản thân tướng công ta bị trọng thương, đình chiến một ngày, nghỉ ngơi một chút, ngày sau tái chiến, hừ… Ngươi tiểu sắc nữ này, ngoan ngoãn thưởng thức cảnh đêm tối đen đi, chớ có động tâm tư này…
Trần Tiểu Cửu đấu võ công không được, nhưng mà đấu miệng, đúng là đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.
Khang Thiết nghe được thần sắc ngẩn ra, hai tay ôm lấy đũng quần run rẩy nói:
- Trần công tử, lão bà của ngươi thật tốt, quả nhiên là người đàn bà đanh đá cực phẩm thế gian, ngày sau cũng phải ngàn vạn lần cẩn thận, đừng bị như nàng nói…
Ngày sau?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười khổ, nếu như ta đem được nàng đến ngày sau, còn cần phải cẩn thận nữa sao? Không biết con đường nhanh nhất đi đến tâm hồn nữ nhân, chính là nơi cách mặt đất ba thước, cỏ xanh mơn man, đường hẹp quanh co ẩm ướt hay sao?
Lại nói Nguyệt Thần tỷ tỷ chỉ cắt tiểu đệ đệ của ta, không phải cắt bi của ngươi, ngươi làm bộ ôm đũng quần làm gì? Ta khinh…
Trần Tiểu Cửu không nghĩ sẽ nghiên cứu thảo luận sự tình hương diễm quá nhiều với Khang Thiết, cũng không để ý đến Nguyệt Thần đang làm nũng, lôi Khang Thiết sang một bên, thần sắc nghiêm nghị, nhỏ giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Khang huynh, gần đây đại ca của ta như thế nào? Có còn được thư thái? Có hay không ngâm thi làm phú, tầm hoa vấn liễu, thu nhận tiểu thư mỹ mạo không?
- Ôi… Một lời khó nói hết…
Khang Thiết căng thẳng nắm tay, ánh mặt lộ ra vẻ đau đớn khôn xiết:
- Bây giờ tiểu sư đệ cũng không có tâm trạng để nhàn nhã!
- Vì sao?
Trần Tiểu Cửu mỉm cười nói.
Khang Thiết nói:
- Ta chỉ là một tên vũ phu, phóng hỏa giết người, tính trước kỹ càng. Lại không rõ mấy tên chính khách đa mưu túc trí trên triều đình như thế nào lại lục đục với nhau. Tóm lại, hiện tại ở kinh thành, đã loạn càng thêm loạn, kết bè kết cánh, đấu lẫn nhau, từng cặp chém giết, kinh thành an bình khi xưa, bây giờ mỗi người đều cảm thấy bất an, nơi nơi tràn ngập mùi thuốc súng. Nếu tiểu sư đệ đi nhầm một nước cờ, cả bàn đều thua…
- Lại nguy hiểm như vậy? Đại ca của ta chẳng phải là người tâm phúc của Hoàng đế sao? Ai dám giết huynh ấy?
Trần Tiểu Cửu thở ra một ngụm lãnh khí, truy vấn nói.
Đôi mắt Khang Thiết bắn ra tinh quang bất đắc dĩ bốn phía, buồn bã nói:
- Trần công tử, ngươi cũng biết gần vua như gần hổ mà?
- Tuy rằng hoàng thượng đối với tiểu sư đệ tin tưởng không nghi ngờ, nhưng trên triều đình nhiều kẻ dụng tâm hiểm ác, ngụy quân tử hai mặt, âm thầm sử dụng quỷ kế, châm ngòi chia rẽ tình nghĩa thâm hậu của Hoàng thượng và tiểu sư đệ. Nếu xử lý không tốt, chỉ sợ bị hãm sâu vào trong, không thể thoát ra được…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cảm thấy bất an, ngược lại có chút lo lắng bất an cho vị đại ca Diệp Ngâm Phong lợi hại này.
Có câu là rút cây cải củ ra mang theo bùn, chính mình là anh em kết nghĩa của Diệp Ngâm Phong, trong vô hình bị xem là thuộc vào phạm trù bạn bè y, nếu là Diệp Ngâm Phong thất thế, chính mình cũng bất lợi thật lớn, không tránh khỏi kết cục bị thanh toán.
Hắn nhìn Khang Thiết thật sâu, thấy con mắt gã xoay tròn loạn chuyển, có chút buồn cười, hắc quỷ này là một tên mãng phu sao? Trong đầu nhìn rõ triều đình chính sự đều rất rành mạch, nếu không làm sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề là nằm vùng bên cạnh Tào công công?
Thủ hạ của đại ca, thật là toàn nhân tài văn võ song toàn .
- Chẳng lẽ đại ca giống như ta vừa rồi, cũng đã đến nông nỗi sắp tử chiến rồi sao?
- Hiện tại triều đình loạn trong giặc ngoài, càng đấu đá kinh khủng, tới kỳ thi mùa xuân sang năm là thời khắc quyết chiến sinh tử cuối cùng!
Đôi mắt Khang Thiết nhìn Trần Tiểu Cửu, thần bí nói:
- Ta đến lần này, tiểu sư đệ còn ủy thác cho ta một trọng trách hạng nhất!
- Trọng trách gì? Có gì liên quan tới ta à?
Trần Tiểu Cửu đảo mắt nói.
- Công tử cao minh…
- Đại ca của ta muốn ta vào kinh, cùng huynh ấy mưu đồ đại sự?
Trần Tiểu Cửu buồn bã nói.
- Công tử cao minh…
Trần Tiểu Cửu bĩu môi, khổ sở phản kích nói:
- Thuật nịnh bợ của Khang huynh, cũng rất là cao minh!
Khuôn mặt ngăm đen của Khang Thiết trở nên đỏ bừng, luồn vào lồng ngực lấy ra một phong thư, giao cho Trần Tiểu Cửu nói:
- Đây là mật tin mà tiểu sư đệ bảo ta giao cho công tử, ngày xem thì sẽ biết!
Trần Tiểu Cửu thấy miệng thư bịt kín, trên thư có ghi:
- Nhị đệ thân khải!
Hắn xem xét xung quanh, cũng không hủy đi bao thư, tìm chỗ mở thư, thấy chữ viết điềm đạm, chắc chắn, thành thục lão luyện, tựa như làn gió nhỏ lướt qua, so với nét chữ như nước chảy của mình, hoàn toàn khác biệt.
Trong thư viết rằng:
- Hành trình Hàng Châu, vốn vì sơ tán thương nhớ đành giữ trong lòng. Được ông trời chiếu cố, kết bạn với Nhị đệ trong hoa lâu, những tình nghĩa này, như tri âm tri kỷ, thanh mực thanh nhã, ở Cửu Di Hương, quả thật là một điều thú vị của con người! Trong Túy Hương lâu, ngọa hổ tàng long, hoa khôi Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán, đều là cao thủ đương thời, bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông, thừa dịp ban đêm ngắm trăng, uống rượu thì mưu đồ ám sát ta, ta biết được quỷ kế trong đó, đánh nhau kịch liệt, khiến tứ đại hoa đán bị hãm sâu không ra được.
Trần Tiểu Cửu nhớ lại tình cảnh lúc ấy, không khỏi dở khóc dở cười, chính mình đại chiến trên giường với Hồng Hạnh, đại ca lại ở trong bóng đêm đại chiến sinh tử với tứ đại hoa đán, đãi ngộ thật khác biệt, cách nhau ngàn dặm.
Hắn khẽ lắc đầu, lại chuyên tâm đọc tiếp:
- Bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương, vả lại có giao tình không tệ với Nhị đệ, mối liên quan trong đó, làm ta cực kỳ hâm mộ, không nỡ nhẫn tâm làm hại các nàng? Tứ đại hoa đán được ta an trí trong Khốn Long đàm, đệ cầm thư này, có thể bình an đón tiếp các nàng. Hiểu lầm trong này, còn mong nhị đệ bao dung!
Tuy rằng Trần Tiểu Cửu sớm được tiểu đạo đồng tương trợ, đem tứ đại hoa đán cứu ra, nhưng nghĩ đến đây, thấy trong ngôn ngữ của Diệp Ngâm Phong lộ ra khoan dung độ lượng và thâm tình, trong lòng vẫn vô cùng cảm động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]