Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu nghiêng mình né tránh súng của y, đã thấy lê súng của y đã công kích về phía vai mình, thao tác vô cùng mạnh mẽ, mau lẹ.

Mặc dù tên tử cấm vệ này xuất quyền, quả quyết nhanh chóng, chiêu số nối liền, nhưng trong mắt Trần Tiểu Cửu, tốc độ của y vẫn còn chậm rất nhiều. Trần Tiểu Cửu tính toán bản thân mặc dù có thể ung dung mà né tránh lưỡi lê của tên tử cấm vệ này, nhưng cứ tiếp tục giao đấu thế này, kéo dài thời gian, bị bọn họ vây lại, sẽ khó mà thoát thân được.

Đánh nhanh thắng nhanh, an toàn rút lui mới làchiến thắng mấu chốt!

Nghĩ đến đây, hắn cắn chặt răng, cứng rắn chịu một lưỡi lê của tên tử cấm vệ này.

- Ư...

Một tiếng đau đớn rên lên, Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng lùi lại né tránh, chịu đựng đau nhức chỗ bả vai, tay phải nhanh như chớp chụp lấy cổ tay của tên tử cấm vệ.

Tên tử cấm vệ đó vừa ra tay thấy thuận lợi, vô cùng mừng rỡ, đang muốn liên hoàn xuất chiêu, giải tỏa phẫn hận, đột nhiên cảm thấy cổ tay như bị một chiếc kìm sắt kìm chặt lấy, y dốc hết sức mình, cũng không giãy thoát ra được.

- Ngươi... ngươi một tên thư sinh nho nhã yếu ớt, sao lại có sức lực mạnh như vậy?

Tử cấm vệ thần sắc ngạc nhiên hoảng sợ, khuôn mặt vì dùng quá sức mà đỏ bừng lên.

- Chỗ đó có thích khách, mau đuổi theo...

Đám tử cấm vệ phát hiện bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, ào ào nhay như bay chạy đến.

- Ngươi biết quá nhiều rồi...

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt dữ tợn, chỗ vai đau đớn khiến trong lòng hắn tràn đầy phẫn hận, hắn vận khởi nội khí, tay càng bóp mạnh hơn.

- Rắc rắc... rắc rắc...

- Ái ái...

Tiếng vang liên tiếp, kèm theo là tiếng kêu to đau đớn, cổ tay của tên tử cấm vệ bị Trần Tiểu Cửu vặn thành nát vụn.

- Phịch...

Ánh sáng lóe lên, máu tươi ở ngực của tên tử cấm vệ phun ra, y trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt.

Trần Tiểu Cửu giống như một con lươn lại luồn vào trong rừng cây ẩn náu.

Đợi khi đám tử cấm vệ lao tới, đập vào mắt bọn họ chỉ còn là đồng nghiệp đã bị chết, đôi mắt trợn trừng tràn đầy phẫn hận và không cam lòng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một cảm giác lạnh toát chạy từ đầu xuống chân, đều không biết phải làm thế nào cho phải?

Một tên tử cấm vệ gầy gò trong đó, khuôn mặt ngăm đen đầy những nếp nhăn tang thương, y cúi người xem xét xương cổ tay bị vỡ vụn của tên tử cấm vệ đó, chậc chậc ngạc nhiên thán phục nói:

- Tên thích khách này lực thật mạnh...

Mọi người thò đầu xem xét, vô cùng chấn động.

- Từ giờ trở đi, chúng ta không được tách ra nữa, làm thành một vòng tròn, từ từ đi tới.

Tên tử cấm vệ ngăm đen cau mày chỉ bảo nói.

Mọi người đều gật đầu, mười ba tên tử cấm vệ hợp thành một vòng tròn chắc chắc, cầm súng, cẩn thận rà soát đi về phía vách núi.

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy vậy, trong lòng lo lắng, nhiều người như vậy cùng hợp lại, bản thân sẽ vô cùng khó để đánh lén thành công, nếu như giáp mặt giao chiến, một chọi một còn có chút phần thắng, nếu như một chọi hai, e rằng chỉ có chết mà thôi!

Việc trước mắt hiện nay là phải giết hết đám chó săn, khiến bọn họ mất đi tai mắt mới được.

Dựa vào bóng cây che, hắn như nổi điên ném mạnh mấy hòn đá về phía chó săn, mỗi một lần ném trộm là lại đổi chỗ ẩn náu một lần. Mặc dù lực hắn rất mạnh, nhưng độ chuẩn xác lại không được chuẩn lắm, không có cú ném nào ném trúng chỗ yếu của chó săn.

Nhưng làm làm hắn vui mừng chính là, cuối cùng có một con chó săn mình đầy thương tích, dưới hơn ba mươi lần công kích của hắn, đã ngất đi.

Mặc dù mấy tên tử cấm vệ tức đến mức nổ tung, nhưng khổ nỗi từ trong rừng ném ra, không tìm được tung tích của Trần Tiểu Cửu, chỉ có thể trơ mắt nhìn chó săn bị mất mạng. Tên tử cấm vệ gầy đen cười lạnh một tiếng, dắt chặt con chó săn, giơ súng lên bảo vệ bên cạnh y. Text được lấy tại truyentop.net

- Vù...

Một hòn đá cứng chắc bay qua.

- Phập...

Tên tử cấm vệ gầy đen có thính lực xuất chúng, cổ tay khẽ rung, súng giơ lên, hòn đá cứng chắc rơi xuống đất.

Tên gầy đen này thân thủ nhanh thật.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu rất đỗi tán thưởng, bởi vì hắn phát hiện dựa vào thị lực của bản thân, không ngờ lại không thấy rõ được tên gầy đen này ra chiêu thế nào, sự quỷ dị trong đó, khiến người không thể đoán được.

Tên tử cấm vệ gầy đen này lẽ nào là đang giả vờ?

Một con chó săn duy nhất, có tên gầy đen này bảo vệ, những hòn đá của Trần Tiểu Cửu thành trò đùa của trẻ con rồi, bất kể bản thân làm thế nào, không ngờ cũng không xuyên qua được sự bảo hộ của tên gầy đen này.

Thế này phải làm sao đây? Trần Tiểu Cửu thấy đám người càng ngày càng đến gần vách núi, trong lòng không bình tĩnh được nữa, loại cảm giác lòng nóng như lửa đốt này, vô cùng lo lắng như bảo vệ người phụ nữ của đời mình vậy.

Nhưng, đây chỉ cách nghĩ cam lòng tình nguyện của bản thân, quyến rũ hấp dẫn như Nguyệt Thần tỉ tỉ, không những không phải là người phụ nữ của mình, mà ngược lại là kẻ trăm phương ngàn kế sát hại chính mình, lẽ nào mình khờ dại rồi sao? Vì một kẻ thù mà lại liều mạng sống của chính mình?

Trong đầu hắn nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng chó săn rú lên một trận dồn dập, hiển hiên đã tìm thấy bóng dáng của Nguyệt Thần, dùng tiếng rú vui mừng hướng về chủ nhân của nó biểu hiện năng lực phi phàm.

Cơ hội đến rồi... tử cấm vệ mừng rỡ, ai ai cũng muốn đoạt công, tất cả loạn hết lên, tất nhiên có thể nhân cơ hội này đánh lén con chó săn diễu võ dương oai kia, Trần Tiểu Cửu quơ dao găm, chuẩn bị đánh lén.

Mọi người đang trong lúc sốt ruột muốn lập công, vội vàng bước nhanh đi trước, tên tử cấm vệ gầy đen liên tục xua tay nói:

- Các huynh đệ không nên vội quá, trước hết cần ổn định lại đã, kẻ địch gian xảo, không thể liều lĩnh được.

Mọi người nghe vậy, đều thấy có lý, nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác leo lên vách núi.

Mẹ kiếp, tên tử cấm vệ gầy đen này kiến thức quả không tầm thường, sao lại cam lòng làm một tử cấm vệ bình thường chứ? Trần Tiểu Cửu thật muốn đem tên gầy đen này chặt nát vụn, để giải tỏa mối hận trong lòng.

Hiện tại chỉ có thể liều mạng mà thôi.

Mọi người bất chấp bụi gai rậm rạp, bước thấp bước cao đi đến vách núi.

Con chó săn phát hiện mục tiêu, phe phẩy cái đuôi, mừng rỡ chạy về phía vách núi, không đợi nó rú lên báo hiệu, một khối đá lớn bay đến, chó săn rú lên thảm thiết rồi rơi xuống sườn núi.

Mọi người trong lòng hoảng sợ, nhưng đã xác định được tung tích của thích khách rồi, chó săn chết thì cũng chết rồi, không đáng tiếc mấy. Bọn họ đưa mắt nhìn bốn phía, làm sao để tìm được tung tích của thích khách?

- Mũi của con chó săn này chẳng lẽ không nhạy nữa rồi, sao lại không thấy bóng dáng của thích đâu, thật đen đủi.

Một tên tử cấm vệ vẻ mặt ủ rũ nói.

Trong lúc mọi người không hiểu, tên gầy đen nhìn về phía vách núi, suy tư nói:

- Mũi của chó săn là nhạy bén nhất, tuyệt không thể sai, theo suy đoán của ta, tên thích khách này xảo quyệt đa trí, tất nhiên là sẽ ẩn náu dưới vách núi, không thì vì sao chúng ta không tìm thấy tung tích của ả?

Mọi người nghe vậy, đều gật gù tán thưởng.

- Nếu như ẩn náu dưới vách núi, tất phải có dây thừng leo xuống, mọi người mau cẩn thận tìm kiếm, nếu có thể phát hiện ra dấu vết để lại, sẽ được coi lập công.

Tên gầy đen phân tích nói.

Tên tử cấm vệ gầy đen này, quả nhiên không phải tên dễ đối phó, chỉ có điều võ công của ta kém hơn y nhiều, bằng không nhất định sẽ cho y biết tay, Trần Tiểu Cửu trốn trong chỗ tối, nắm chặt dao găm, đợi thời cơ đánh lén.

- Ha hả.... ta tìm thấy dây thừng rồi...

Một tên tử cấm vệ đắc ý vênh váo, bật cười ha hả.

- Phịch...

Một âm thanh vang lên, thi thể y ngã thẳng xuống bụi cỏ, máu tươi từ ngực ồ ồ chảy ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.