Nguyệt Thần nói câu hờn dỗi, lông mày nhướn lên, đang định mở miệng, thì bỗng nhiên nghe thấy phía xa xa những tiếng chó sủa vang lên.
Lúc này nàng mới tin những lời Trần Tiểu Cửu nói là đúng, không khỏi thấy Trần Tiểu Cửu có cái gì đó thần kỳ, nhìn hắn với con mắt khác xưa. Trong lòng nàng có chút nôn nóng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Dâm tặc, ngươi mau nghĩ ra cách đi, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, trong lòng thấy rất rối bời, quả thật không thể nghĩ ra cách gì được...
- Nàng đâu có yếu đuối đâu? Trong mắt ta, nàng không chỉ mãnh liệt như những ngọn sóng, mà trong bụng còn có rất nhiêu âm mưu quỷ kế nữa, ta vô cùng khâm phục nữa là!
Trần Tiểu Cửu làm bộ làm tịch vẻ không thèm để ý tới những gì nàng nói, lắc lắc đầu, rồi quyết đoán nói:
- Những tên lính đang săn đuổi chúng ta phần lớn đều dựa vào chiếc mũi nhạy bén của những con chó săn kia, cũng đã bao vây chúng ta rồi, còn duy nhất một kế sách lúc này là giết chết những con chó săn kia đi, khiến bọn chúng không thể tìm được chỗ ấn náu của chúng ta, như vậy thì coi như chúng ta thoát hiểm thành công rồi.
- Dâm tặc, ngươi chỉ là một con sói đơn độc, làm sao có thể đối phó với những con chó săn đó đây?
Nguyệt Thần lo lắng nói.
- Ta là Lang vương, có gì mà phải sợ hãi chứ?
Trần Tiểu Cửu vẻ khinh khỉnh cười thành tiếng, giơ tay vuốt nhẹ vào chiếc cằm của Nguyệt Thần, rồi tiến sát gần khuôn mặt nàng, tà ác nói:
- Còn nàng, nàng chính là tù binh của Lang vương...
- Nếu ngươi là Lang vương, thì ta cam tâm tình nguyện là tù binh của ngươi!
Đôi mắt Nguyệt Thần có chút ngượng ngùng, không hề tỏ ra chút tức giận nào với những lời khiêu khích của hắn.
Trần Tiểu Cửu nở nụ cười đầy xấu xa nói:
- Nếu tỉ tỉ đã cam tâm tình nguyện rồi, vậy thì ủy khuất nàng một chút rồi...
Nói xong, đôi mắt hắn đảo đảo rồi đôi bàn tay hướng vào đôi mông đẫy đà của Nguyệt Thần mà sờ soạng vuốt ve.
Nguyệt Thần đỏ bừng mặt lên, trên khuôn mặt hiện lên một tia âm độc, miệng thì lại dịu dàng nói:
- Dâm tặc, ngươi đang muốn dâm tính lúc này sao? Cho dù có thèm khát, bứt rứt thế nào thì cũng không nên vội vàng lúc này chứ?
- Trong đầu Nguyệt Thần tỉ tỉ đều nghĩ tới những thứ dâm ô thôi, tự đáy lòng ta rất bái phục đó!
Trần Tiểu Cửu vẫn không ngừng đưa tay ôm chặt lấy chiếc eo thon của nàng, quay người sang bên trái bò lên trên vách núi.
Lúc này Nguyệt Thần mới hiểu được vừa rồi Trần Tiểu Cửu chỉ hù dọa nàng mà thôi, tâm trạng lúc này cũng yên tâm hơn rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy thống khổ, ghé sát tai hắn, dịu dàng nói:
- Ngươi... ngươi xấu xa quá đi, lúc này rồi mà còn hù dọa ta nữa! Text được lấy tại truyentop.net
- Ta đâu có hù dọa nàng đâu, chính Nguyệt Thần tỉ tỉ tự mình nghĩ ra những điều không thuần khiết đó chứ, sao lại trách người khác được!
Trần Tiểu Cửu vẫn ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Nguyệt Thần, cảm nhận hương thơm và sự mềm mại trên người nàng, bước đi càng nhanh hơn, bỗng lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng rất hoang đường, nếu bản thân mình có thể ôm thân thể mềm mại của Nguyệt Thần tiến lên phía trước, mãi mãi được như vậy, chẳng phải tốt biết bao!
- Ngươi đúng là một con Lang vương giảo hoạt...
Nguyệt Thần khẽ nhếch mép lên, thấy Trần Tiểu Cửu tuy rằng tiếp xúc rất thân mật với mình, nhưng lại rất đàng hoàng, không động chân động tay như lúc nãy, trong lòng cảm thấy có gì đó mất mát, lẽ nào sức hấp dẫn của mình không đủ để mê hoặc một tên dâm tặc này sao?
Mắt nàng đảo đảo, cố gắng lắm mới thò cánh tay ôm lấy cổ Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt trắng nõn của nàng thì áp sát vào ngực của Trần Tiểu Cửu, vẻ nũng nịu nói:
- Lang vương đại nhân, người phải nâng niu kẻ tù binh như ta đó nhé... chậc chậc chậc... sao tim người đập mạnh thế này?
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được nàng cố ý tỏ ra vẻ ngượng ngùng thẹn thùng đó, thầm nghĩ, những mỹ nhân như thế này chắc đều có cách mê mẫn đàn ông theo cách riêng của họ.
- Nguyệt Thần tỉ tỉ, nàng không biết chơi với lửa như chơi với tính mạng mình sao? Nếu quả thật nàng để lửa dục vọng của ta toát ra, thì nhất định nàng sẽ thưởng thức được hương vị của một thiếu nữ lên mây nó thế nào, nhưng nếu để mất tù nhân như nàng, vậy thì còn gì là cảm giác nữa...
Nguyệt Thần cắn vào tai hắn, dò hỏi:
- Ai bảo ngươi giống như một khúc gỗ cơ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đi chậm chút, xương sườn của ta đau quá ...
- Nếu ta không biết thương hoa tiếc ngọc, thì làm sao nàng có thể sống trên thế gian này được chứ?
Trần Tiểu Cửu nở nụ cười rất quỷ dị, vẫn giữ tốc độc di chuyển rất nhanh, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
- Dâm tặc, đáng chết... hài... ta đau quá rồi... ngươi... có phải ngươi cố ý làm vậy không...?
Dưới chân núi truyền tới những tiếng liếc mắt đưa tình đầy vui vẻ của hai người.
Đây chỉ là một ngọn núi cao chừng hai trăm mét thôi, trên núi cây cối um tùm, rậm rạp, những cây đại thụ che hết bầu trời, chỉ nhìn thấy bầu trời qua từng kẽ lé mà thôi, nói về cảnh trí, thì dưới cảnh mưa gió đêm khuya ở đâu, nhìn từ trên núi xuống dưới, có một cảm giác rất trong lòng và tĩnh mịch.
- Dâm tặc, ngươi điên rồi sao? Chúng ta đi lên núi làm gì đó? nếu bọn họ vây lên, thì chúng ta phải làm thế nào?
Tuy Nguyệt Thần nói ra những câu có vẻ nghi ngờ nhưng thân thể mềm mại thì vẫn cứ dính chặt vào người Trần Tiểu Cửu vậy, rồi lại khiêu khích nói:
- Dâm tặc, tim ngươi đập càng ngày càng nhanh và mạnh...
Nàng không ngừng khiêu khích ta như vậy, tim ta không đập nhanh mới là lạ đó, nếu còn khiêu khích nữa thì ta sẽ xé toạch quần áo của nàng ra thật đó, rồi cho nàng trở thành đàn bà luôn, khước từ đời con gái bây giờ! Trần Tiểu Cửu cũng chẳng thèm giải thích nhiều với nàng làm gì, nhanh chóng sải bước đi lên đỉnh núi.
Càng đi lên phía trước, con đường mòn nhỏ càng bị những cây cỏ dại che mất rồi, cây cả càng thêm rậm rạp hơn, đi lại vô cùng gập ghềnh khó khăn.
- Nàng ôm chặt lấy ta, nếu cây gai dại nào dám cứa qua da thịt nàng thì ta sẽ liều mạng với nó!
Trần Tiểu Cửu muốn nàng bám chặt vào không nguy hiểm, tiện thể đùa giỡn luôn.
Nguyệt Thần thấy hắn nói có vẻ thú vị, lườn hắn một cái, nhìn xung quanh nói:
- Cảnh sắc ở đây thật đẹp...
- Ừ... phong thủy thật tuyệt vời, làm nơi táng thân thì không gì thích hợp hơn rồi!
Trần Tiểu Cửu vẫn có bộ mặt quỷ dị nói vẻ rất chế nhạo, càng tăng tốc độ, không thèm để ý tới những vết cứa đau đớn của gai dại. Cuối cùng thì cũng tới được đỉnh núi.
Trần Tiểu Cửu vẫn ôm lấy Nguyệt Thần, đứng trên vách đá, đôi mắt hướng nhìn xuống những khe núi cao hai trăm mét, khóe miệng nở nụ cười xấu xa nói:
- Nguyệt Thần tỉ tỉ, nếu ta ném nàng xuống đó, nàng có sợ hãi không?
Nguyệt Thần ngoái đầu nhìn xuống, bỗng nhiên ôm chặt cổ Trần Tiểu Cửu, nhắm tịt mắt lại, giọng run run nói:
- Dâm tặc, ta... ta sợ lắm... ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ...?
Người phụ nữ này diễn kịch thật tuyệt đó, đã trải qua biết bao sự nguy hiểm hãi hùng gấp bội chỗ này rồi, thì làm sao mà thấy sợ hãi cái vách núi vớ vẩn này chứ? Trần Tiểu Cửu nhìn Nguyệt Thần giống như một con mèo đang rất sợ hãi nằm trọn trong lòng mình, nói:
- Sợ cũng không được, lần này thực sự ta sẽ ném nàng xuống vách núi này đó!
- Ngươi nỡ làm thế sao?
Bỗng nhiên Nguyệt Thần cười rộ lên, bàn tay ngọc ngà của nàng khẽ vỗ nhẹ vào trán hắn một cái, vẻ mặt đầy quyến rũ kia, giống như đang làm nũng với tình lang vậy.
- Có nỡ thì mới có cái được chứ!
Nguyệt Thần bĩu môi nói:
- Quả thật ta không hiểu nổi tâm tư của ngươi nữa, vì sao cứ muốn lên đỉnh núi vậy? Nếu như bọn chúng bao vây dưới chân núi, thì chúng ta cho dù có cánh cũng khó mà chạy thoát được!
- Không hiểu được tâm tư của ta cũng không sao cả, cứ dần dần tìm hiểu thì tỉ tỉ sẽ hiểu được thôi!
Trần Tiểu Cửu không buông tha bất cứ cơ hội nào để chế nhạo Nguyệt Thần.
- Đáng ghét... càng ngày ngươi càng to gan hơn rồi đó...
Vẻ mặt ngượng ngùng của Nguyệt Thần nói tiếp:
- Dâm tặc, chỉ sợ ngươi có lòng nhưng không có gan thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]