Chương trước
Chương sau
Tiếng gào như sấm này khiến Trần Tiểu Cửu giật mình, ô nhã cũng phát ra tiếng phì phì trong mũi theo. Anh M ộc và mọi người nghe thấy tiếng, thấy một người đàn ông toàn thân đầy máu đang đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu, mọi người đêu luống cuống tay chân, vộ vàng nắm lấy gậy, vẻ mặt cảnh vệ.

Cao Cung gầm lên nói:

- Người đến là ai, để Cao gia ta cho ngươi nếm cửu thiên thần chùy..

- Cút sang một bên đi.

Trần Tiểu Cửu nhe răng nói:

- Đây là bạn ta, các người tôn trọng chút, cứ đi thẩm vấn tên lãng nhân Đông Doanh kia đi, đừng làm phiền ta.

Đám người Anh Mộc vừa bị Trần Tiểu Cửu răn dạy, liền gãi đầu lui xuống.

- Trung dũng Khả gia, đây là một bang, đều là tay chân đắc lực của Trần công tử.

Người áo đen nhìn quân đoàn Anh Mộc bóng dáng kiêu ngạo, bộ mặt dữ tợn lộ ra một tia cười lạnh.

Trần Tiểu Cửu cau mày bước tới gần người áo đen, thấy trước ngực và trên lưng gã đều là máu, chỉ bất đồng với nhan sắc, nghĩ tới máu của một người, chắc là vừa trải qua một trận tử chiến, hắn quan tâm nói:

- Tử Trình, sao ngươi lại bị thương? Ai làm bị thương ngươi vậy?

Người cao to này, mặc bộ hắc y, cả người đều là máu, đúng là Viên Tử Trình.

- Không cần Trần công tử quan tâm, ta vẫn chưa chết được.

Viên Tử Trình uốn éo đầu, bả vai chảy ra máu, gã nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nghe ta một câu, không được tới chỗ đốt lửa trại.

- Tại sao?

Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.

- Không sao, nhớ lời ta là được, không cần hỏi nhiều.

Gã tuy bị thương, nhưng trong giọng nói vẫn là sự lạnh lùng vô tận.

Trần Tiểu Cửu nhếch mép, dường như hơi có chút khinh thường, tuy nhiên trong lòng hắn lại rất bồn chồn, không biết trên đời này rút cuộc có ai có thể làm bị thương Viên Tử Trình, với thân thủ của gã, chỉ cần cung tiễn dữ tợn, vù vù bắn ra ba cây tên, thì có mấy người có thể thoát được.

Tiểu thư đồng thấy Viên Tử Trình lạnh như băng, trong lòng có chút không hài lòng, ngửi thấy mùi máu tanh trên người gã, càng cảm thấy buồn bực khó chịu, nàng quay người, thiểu não rúc vào lòng Trần Tiểu Cửu, không bao giờ ra nữa, trong miệng dịu dàng nói:

- Đại ca ca, chúng ta không đi đốt lửa trại nữa, huynh dẫn muội tới chỗ khác chơi, được không?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khó xử, đang muốn tìm cớ qua loa để nói, chợt nghe được Viên Tử Trình nói:

- Thiên Vũ công...cô nương xin trở về cùng ta, hôm này thực không tiện, hôm khác chơi cùng Trần công tử, được không?

Gã tuy là giọng điệu thương lượng, nhưng trong mắt đầy sự lo lắng, không để cho tiểu thư đồng biện giải.

Tiểu thư đồng nghe vậy, cơ thể mềm mại khẽ run lên, cũng không thèm nhìn Viên Tử Trình lấy một cái nói:

- Thiên Vũ không về, nếu ngươi muốn đi, vậy thì đi đi, Thiên Vũ muốn chơi cùng đại ca ca.

Viên Tử Trình mi hơi co giật một chút, dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng không thể phát tác lửa giận, gượng gạo nói:

- Thiên Vũ tiểu thư, khi đi, thiếu chủ có dặn dò qua, tiểu thư nghe theo lời của ta! Nhưng …

- Ta không nghe, ta không nghe...

Thiên Vũ lắc lư đầu nói:

- Ta không dễ mới ra ngoài chơi được một làn, chơi với đại ca ca thật vui, sao có thể theo ngươi về., ngươi... ngươi nằm mơ đi.

Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng ủy khuất như sắp khóc, bàn tay cố gắng ôm chặt lấy vòng eo của Trần Tiểu Cửu, làm nũng nói:

- Đại ca ca, huynh nỡ để Thiên Vũ đi sao? Vừa rồi huynh nói muốn chơi cùng Thiên Vũ mà.

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, thấy vẻ mặt trầm trọng của Viên Tử Trình, tràn đầy sự chờ đợi.

Trong lòng hắn chấn động, thầm nghĩ, chỉ cần thấy cơ thể đầy vết máu của Viên Tử Trình, đủ thấy vừa rồi Viên Tử Trình đã giao đấu một trận kịch liệt với cao thủ, vả lại đã giết không ít người.a

Lẽ nào có người muốn gây khó dễ cho tiểu thư đồng? Nếu thật như vậy, mình cũng không thể có bản lĩnh bảo vệ cho tiểu thư đồng an toàn, vừa rồi mới chỉ là lãng nhân Đông Doanh, nếu không phải quân đoàn Anh Mộc đuổi tới kịp, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Hắn nghĩ tới đây, trong lòng biết việc nào quan trọng hơn, không thể tùy ý theo sự làm nũng của tiểu thư đồng.

- Tiểu muội muội, hôm nay không còn sớm nữa, muội về cùng với Tử Trình đi, hôm khác đại ca lại tìm muội chơi được không?

Trần Tiểu Cửu thổi vào cái mũi nhỏ của nàng, dịu dàng nói.

- Không được, không được.

Tiểu thư đồng không thuận theo, lắc lắc eo nhỏ, tùy hứng nói:

- Đại ca ca, huynh có thể lừa muội, ngay cả muội ở đâu, huynh cũng không biết, sao có thể tìm muội?

Trần Tiểu Cửu cười giảo hoạt, thừa cơ nói:

- Muội có thể nói cho đại ca ca mà.

- Ta....

Tiểu thư đồng thở dài, thấp giọng nỉ non nói:

- Muội....muội thật sự không nói cho đại ca ca được.

Cô gá nhỏ này, ý tứ rất nghiêm. Trần Tiểu Cửu vuốt đầu nàng nói:

- Tiểu muội muội, nghe lời ca ca đi, chỉ cần nghe lời, đại ca ca mới thích muội, khi nào muội nhớ đại ca ca, thì đến tìm ta chơi là được.

- Thiên Vũ cô nương, đừng tùy hứng nữa, nếu không đi, thì không kịp đâu.

Viên Tử Trình lo lắng vươn tay, ngoắc tay với nàng, chỉ là nhẹ vô cùng, vết máu trên vai lại chảy ra, thật là khiến người ta sợ hãi.

- Không được, hôm nay ta phải chơi cùng với đại ca ca, nếu ngươi dám dùng sức mạnh, ta...ta sẽ ngất xỉu, hù chết ngươi.

Tiểu thư đồng vốn có chút do dự, nghe thấy sự uy hiếp của Viên Tử Trình, càng thêm kiên định.

- Thiên Vũ, muội phải nghe lời.

Trần Tiểu Cửu khẽ vuốt đầu nàng, an ủi nói.

Hai tay Viên Tử Trình nắm chặt, thở dài một hơi, đau thương nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

- Thiên Vũ tiểu thư, Thiếu chủ...Thiếu chủ bị thương rồi...

- Ngươi nói gì?

Tiểu thư đồng và Trần Tiểu Cửu cùng hoảng sợ đứng lên.

- Tử Trình, ngươi nói thật sao? Bị thương thế nào? Mau đưa ta đi xem.

Trần Tiểu Cửu lo lắng tiến lên, nắm chặt bờ vai y, chất vấn nói. Hắn biết rõ Thiếu chủ mà Viên Tử Trình nói tới là ai, tuy chỉ gặp vài lần, nhưng đã nhận đại ân của hai người vài lần, nghe thấy hắn gặp nguy nan, sao có thể không lo lắng?

Viên Tử Trình thấy sự lo lắng của Trần TIểu Cửu, không giống giả bộ, trong lòng đột nhiên vui mừng, sắc mặt âm hàn, lên tiếng nói:

- Thiếu chủ tuy bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, xin Trần công tử cứ an tâm. Chỉ là không tiện để công tử tới, nếu không sẽ nguy tới tính mạng, cho nên...

- Không cần nhiều lời, ta tự biết, có cần dùng tới chỗ của ta, ta tuyệt không hai lời.

Trần Tiểu Cửu hung hăng vỗ vai gã, chân thành nói.

Viên Tử Trình đau đớn nhếch mép, sắc mặt tái nhợt, lạnh như băng nói:

- Trần huynh nhân cơ hội trả thù ta sao?

Nói xong, bả vai lại chảy máu.

Trần Tiểu Cửu không kìm nổi cười, người đàn ông lạnh như băng này, không ngờ cũng sợ đau đớn.

Tiểu thư đồng nghe nói ca ca bị thương, lại cũng không e dè máu tanh, vội vàng chạy tới cạnh Viên Tử Trình, lo lắng nói:

- Sao ca ca ta lại bị thương? Mau...mau đưa ta tới xem

Đang nói, nước mắt nàng liền chảy ra, lại quay đầu nói với Trần Tiểu Cửu:

- Đại ca ca hôm nay không thể cùng huynh tản bộ, hôm khác tìm huynh chơi, huynh nhất định phải nhớ đấy.

Trần Tiểu Cửu dắt con ô nhã tới chỗ Viên Tử Trình, quan tâm nói:

- Tử Trình, con ngựa này chạy rất nhanh, huynh và Thiên Vũ cưỡi lên, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.

- Trần công tử lại đùa ta sao?

Tử Trình ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Cửu nói:

- Huynh coi ta không nhìn ra sao? Con ngựa này không phải là bình thường, sao có thể tùy ý nghe lời ta.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy cứng họng, không khỏi ngẩn người, ai dà..ta thật là hồ đồ. Con ngựa này nếu ai cũng có thể cưỡi thì còn có thể tự xưng là Ô nhã sao? Ha ha..., thật là ngu xuẩn.

Đang trong lúc suy tư, Viên Tử Trình kẹp lấy tiểu thư đồng trong tay, phi như bay, giọng nói xa dần:

- Trần công tử, tuyệt đối đừng có tới chỗ đốt lửa trại đấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.