Trần Tiểu Cửu cũng không thèm nhìn tới y một cái, cười lạnh nói:
- Ngô thông phán, ngươi làm cái gì vậy? Ta không chịu nổi lễ lớn như vậy đâu!
Ngô Thiên Phát nghe vậy, trong lòng có chút sợ hãi, hai chân run rẩy sắp sửa quỳ xuống, Cao Cung vươn bàn chân to, không chút ràng buộc giúp y một tay! Phịch một tiếng y đã quỳ xuống đất, run run nói:
- Cửu ca… Chúng ta không đánh nhau thì không quen biết… Ta…
Cao Cung nghe vậy, tiến lên cho y một cái bạt taib cái bạt tai của gã cùng với thể trọng quả thực vô cùng tương xứng, tựa như hùng chưởng, đem toàn lực phát xuống, gió rít cực mạnh, lực lớn vô cùng.
- Bốp
- Oa, ôi…
Ngô Thiên Phát kêu lên một tiếng, té trên mặt đất, hai má chà trên đất, làm bẩn một mảng da mặt!
Y dãy dụa, khóe miệng đổ máu, vội vàng đỡ lấy quai hàm lại, lại phát hiện hàm răng đã yếu đi, trong lòng âm thầm bình tĩnh lại, thằng nhãi này, thật không phải là người mà!
- Anh hùng, ngươi… Vì sao ngươi đánh ta?
Ngô Thiên Phát không rõ cho nên nói.
- Ngươi cái loại rác rưởi này, đồ chó, Cửu ca cũng để cho ngươi gọi à?
Cao Cung dùng chân kéo kéo quai hàm y, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nói.
- Vậy … Ta nên gọi là gì?
Vẻ mặt Ngô Thiên Phát mờ mịt nói. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
- Đương…
Cao Cung tiến lên cho Ngô Thiên Phát một cước nữa, làm cho y ngã xuống đất, hầm hừ nói:
- Ngươi …………? Ngươi còn bà nó là loại rác rưởi, ngươi hiện tại đang làm ra vẻ đáng thương!
Ngô Thiên Phát xem như đã nhận thức được sự lợi hại của thằng nhãi Cao Cung này rồi, trong lòng đem "trái bí lùn" ra mắng vô số lần, nhưng y cũng không dám phản bác, chùi vết máu, khúm núm nói:
- Cửu… Cửu gia, chúng ta không đánh thì không quen biết. ngài hãy hạ thủ lưu tình!
Trần Tiểu Cửu không để ý tới lời nói của y, vẻ mặt âm trầm, không nói một câu!
Cao Cung nhìn thấy thế, lại tiến lên đá một cước ném hắn trên mặt đất, giận dữ nói:
- Đồ chó, ai cùng ngươi không đánh thì không quen biết, chính là có đánh ngươi, cũng không quen ngươi!
Ngô Thiên Phát bình thường sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể chống lại sự chà đạp của Cao Cung, chỉ đánh có vài cái, đã choáng váng đầu óc, dường như muốn ngất xỉu đi!
Y quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy, lấy tay ôm mặt, khóc nói:
Anh hùng, ngài… Ngài giơ cao đánh khẽ, ngài muốn ta nói thế nào, ta sẽ nói như thế đó, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng đánh ta…
Trước kia y là thông phán Hàng Châu, mà đám người Anh Mộc vốn là những người sống tạm bợ ở tầng lớp thấp nhất, đánh nhau ẩu đả, khó tránh khỏi lúc bị Ngô Thiên Phát thẩm vấn!
Mà hiện tại, tình hình lại hoàn toàn ngược lại, thông phán đại nhân từng ngạo mạn không chịu nổi, hiện tại lại trở thành tù nhân của đám lưu manh du côn, loại cảm giác này làm kinh ngạc thật lớn, khiến bọn hắn nảy lên một loại hãnh diện vui sướng!
Cao Cung còn muốn đánh tiếp, Trần Tiểu Cửu khoát tay áo, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh nói:
- Thông phán đại nhân, ngươi quỳ làm gì vậy? Mau mau đứng lên, Tiểu Cửu ra như thế nào có thể nhận được đại lễ này của ngươi!
Ngô Thiên Phát thấy Trần Tiểu Cửu rốt cuộc đã chịu nói chuyện, trong lòng thở ra một hơi, vội vàng quỳ đáp lời nói:
- Tiểu Cửu… Ta…
Không đợi y nói xong, Cao Cung nắm hai tay lại, nhằm vào đầu y đánh hai quyền, phẫn nộ quát:
- Ngươi mụ nội nó là con lợn? Dám gọi Tiểu Cửu, ngươi có phải hay không muốn đi đầu thai?
Ngô Thiên Phát bị đánh hai quyền này cũng không nhẹ, trên mặt tràn đầy vết máu, một khuôn mặt béo lại càng thêm dữ tợn! Sau khi bị đánh hai quyền, đầu cũng biến thành đầu heo! Y quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin tha thứ nói:
- Cửu gia… Cửu gia, ta sai rồi, ta trí nhớ không tốt, ta nhận lỗi với ngài, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngài thả ta đi!
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dáng chật vật của y, trong lòng càng vui vẻ, áp lực nhiều ngày trong lòng rốt cuộc cũng giải quyết được!
Tuy nói quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng Trần Tiểu Cửu không phải quân tử, thù này một ngày không báo, hắn như bị nghẹn ở cổ, đứng ngồi không yên. Hiện tại đã đem được thông phán đại nhân cầu xin quỳ ở trước mặt, đây là một chuyện làm người ta cao hứng thế nào chứ!
Hắn đứng trước mặt Ngô Thiên Phát, vô cùng thích ý bước đi thong thả nói:
- Thông phán đại nhân, ngươi vừa rồi cùng mấy vị đao khách này rất là kiêu ngạo nha, cứ một câu là nói phải giết Tiểu Cửu ta, còn muốn hành hung vị tiểu muội muội này, ngay cả nữ quyến cũng không buông tha. Mà bây giờ lại cầu xin ta như vậy, xin hỏi thông phán đại nhân, vì sao không giống như lúc trước vậy?
Ngô Thiên Phát nhướng mày. Sợ tới mức toát mồ hồi lạnh, y cố gắng di động thân hình, nửa quỳ đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, ôm lấy đùi hắn nói:
- Cửu gia… Cửu gia, là Ngô Thiên Phát ta sai rồi, ta lấy mắt chó nhìn người, không thấy được chân nhân, ngài là đại nhân vật, ta chỉ là một tên ma cà bông, ngài hay coi ta chỉ là một con chó, đem thả ta đi!
- Thông phán đại nhân đã từng đánh ta hai mươi gậy, không chỉ cả người bị đau, mà còn làm lòng ta đau xót không thể xóa nhòa! Thứ hai, hôm nay ngươi mang theo đám đao khách dị tộc, ý đồ muốn làm loạn, còn muốn giết hết người thân của ta. Chỉ cần hai điều này, ngươi muốn ta làm thế nào để thả ngươi đây?
Ngô Thiên Phát cắn chặt hàm răng nói:
- Cửu gia, ta sai rồi, ta nguyện ý dùng bạc để bồi thường sai lầm…
Cao Cung lại đi lên cho y một cướcnhằm thẳng vào mặt, oa oa hét lớn:
- Ngươi cái con bà nó, Cửu ca chúng ta mà thiếu tiền sao? Ngươi có đem một tòa núi vàng, cũng không vào được pháp nhãn của Cửu ca!
Gã nói lời này là miệng cọp gan thỏ, không hề lo lắng, nếu Cửu ca mà có bạc, đã sớm lấy để mua thuyền lớn, sao còn để cho bọn họ cả ngày càn quét toàn thành?
Trần Tiểu Cửu lại rất vừa lòng với lời nói của Cao Cung, hướng cái nhìn về phía gã biểu lộ một vẻ mặt tán dương!
Dựa vào đó, bây giờ Tiểu Cửu ta coi như là một gã tiểu tài chủ, trong túi tiền không chỉ có ngân phiếu ngàn vàng, còn có bất động sản trong Cẩm Tú đình, sao có thể để ý một chút tiền bạc của Ngô Thiên Phát?
Hắn đi đến trước người Ngô Thiên Phát, vẻ mặt khó xử nói:
- Thông phán đại nhân, vị huynh đệ này của ta nói cực kỳ đúng, Tiểu Cửu ta thiếu bằng hữu, thiếu nữ nhân, chỉ không thiếu tiền, ngươi chỉ có chút tiền nông cạn đó, ta sẽ thích sao?
Ngô Thiên Phát lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới, vẻ mặt dâm đãng cười nói:
- Cửu gia, ngài thiếu nữ nhân? Ha hả… Ta có một ý kiến hay…
- Ồ? Ngươi có ý kiến gì hay? Nói xem nào!
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói.
Ngô Thiên Phát nắm chặt hai tay, quyết định hạ quyết tâm nói:
- Cửu gia, lão bà Lý Nhạc Thanh của ta sắc đẹp trời sinh, công phu trên giường rất cao, không bằng ta cho nàng bồi ngài ngủ một đêm, giải buồn cho ngài, ngài xem được không?
- Ngươi nói cái gì?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóe miệng hơi co giật một chút!
Ngô Thiên Phát thấy Trần Tiểu Cửu có hứng thú, vội ngẩng đầu lên nói:
- Cửu gia, dáng vẻ của lão bà ta không chỉ xinh đẹp, cả công phu trên giường cũng là tiêu chuẩn hạng nhất, thổi kèn đàn hát, không gì không làm được, nếu ngài muốn ngủ một lần, đảm bảo sẽ muốn ngủ thêm lần thứ hai…
- Phải không?
Trần Tiểu Cửu nghe nói, trên mặt hiện lên ý cười âm lãnh, lửa giận trong ngực đột nhiên bùng nổ, bước nhanh lên trước, một cước đem Ngô Thiên Phát đá cho chổng vó, hung hăng mắng:
- Ngươi là cái loại bạc tình bạc nghĩa, vì chính mình, không ngờ ngay cả lão bà cũng chắp tay dâng lên, đúng là đã mất hết nhân tính!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]