Thân hình cao to rắn rỏi của Viên Tử Trình, gắt gao theo sát sau lưng hai người, nghe thấy những lời tà ác của bọn họ, trong lòng như muốn lóe ra lửa, nhíu chặt mày lại, hận không thể bịt lỗ tai lại mới cam lòng!
Tên tiểu tử này, không ngờ lại dùng thứ chuyện cười thô bỉ vô đối như thế này, để chọc ghẹo một cô bé ngây thơ trong sáng, hành vi gian ác này khiến người ta giận sôi gan!
Gã kìm nén cơn tức giận trong lòng, bên tai lại vang lên âm thanh lạnh lùng của thiếu chủ:
- Tử Trình, hạnh phúc của muội muội ta gửi gấm trên người của Trần Tiểu Cửu, ngươi chỉ cần bảo vệ sự an toàn cho muội muội, còn những chuyện khác, cứ mặc cho bọn họ làm đi!
Đang lúc than ngắn thở dài, đột nhiên thấy một luồng pháo hoa bên tay phải, bay lên trên trời, nổ vang ầm ầm, dưới ánh trăng lạnh lùng u ám, hình thành nên một bức tranh rực rỡ hoa lệ, màu sắc sặc sỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiểu thư đồng nhìn đến ngẩn người, vỗ tay nhảy nhót nói:
- Đại ca ca, huynh mau nhìn xem, thật là đẹp mắt, muội rất thích…
Viên Tử Trình vừa nhìn thấy, trong lòng run rẩy kịch liệt một cái, gã cắn chặt môi dưới, hai ba bước tiến lên phía trước, nắm lấy vai Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Trần công tử, ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt cho Thiên Vũ, ta đi một chút rồi quay lại!
Trần Tiểu Cửu vốn không phải người hồ đồ, mắt thấy Viên Tử Trình nôn nóng, hắn kéo lấy bả vai Viên Tử Trình một cái, nhìn vẻ mặt vui sướng của tiểu thư đồng nói:
- Tử Trình yên tâm, an nguy của Thiên Vũ, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta, huynh cứ đi đi, ngàn vạn lần phải bảo trọng!
Trong ánh mắt lạnh lùng của Viên Tử Trình toát lên sự âu lo, lại nhìn tiểu thư đồng một cái, sải bước lớn tiến lên trước, như một con báo săn vậy, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Tiểu thư đồng đối với sự cáo từ đột ngột của Viên Tử Trình, tận đáy lòng nảy sinh một chút vui sướng, nàng nghịch ngợm thè lưỡi ra, làm mặt xấu nói:
- Đại ca ca, huynh ấy rốt cuộc cũng đi rồi…suốt ngày đi theo muội, phiền quá đi à…
Trần Tiểu Cửu vuốt đầu nàng một cách trìu mến, vui cười nói:
- Tiểu muội muội, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, không còn ai quấy rầy chúng ta nữa, muội muốn làm gì, đại ca ca đều đồng ý với muội!
Tiểu thư đồng nhẹ nhàng cười một cái, phe phẩy cánh tay của nàng, vẻ mặt hiếu kỳ, yêu đòi bằng được nói:
- Đại ca ca, muội….muội muốn xem cái cây biết làm ảo thuật của huynh, muội muốn sờ sờ nó, thử xem nó sao lại thần kỳ đến như vậy!
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, cô bé này, sao còn không chịu bỏ qua chủ đề gian ác này, nếu như muội có gan dám sờ vào cái cây đó, nó mở miệng ra sẽ phun đầy chất protein màu trắng lên khắp người muội đấy!
- Tiểu muội muội, đại ca ca, có một thứ đồ chơi tốt hơn, muội có muốn xem không?
Tiểu thư đồng vẻ mặt hiếu kỳ, vỗ tay nói:
- Đại ca ca, không ngờ còn có thứ đồ chơi hay hơn cái cây biến ảo thuật của huynh nữa à? Huynh mau lấy ra muội xem!
Trần Tiểu Cửu kéo lấy bàn tay nhỏ bé, dẫn cô chạy bước nhỏ, đến bên góc rẽ bên hông Trích Tinh lâu, nhưng lại thấy ngựa ô nhã đang trong màn đêm, yên lặng nhìn về phía trước !
Ngựa ô nhã thấy chủ nhân đến, rốt cuộc cũng yên lặng không được nữa, bốn vó sục sôi, thân hình đen nhánh di chuyển tới lui, hai con mắt to dưới phong nền của ánh trăng, phát ra vầng sáng màu đỏ, đầu ngựa lắc lư, không ngừng thấp giọng kêu hí hí.
Nhị tiểu thư quả nhiên đã để lại ngựa ô nhã, nếu không, tiểu muội muội thân yêu của ta cũng không được chơi rồi!
Hắn cười hì hì, lên trước gỡ bỏ dây cương, nhẹ nhàng tháo theo chiều của dây, yêu trìu vuốt lên đầu ngựa, tươi cười nói:
- Tiểu muội muội, con ngựa lớn này còn chơi thích hơn so với cái cây biến ảo thuật kia rồi phải không?
Ngựa ỗ nhã lắc lư cái đầu to lớn, dùng sức cọ tới cọ lui lên người Trần Tiểu Cửu, cặp mắt lớn đỏ hoe lại dò xét tới lui trên người tiểu thư đồng, dường như muốn xem xét một chút, xem tiểu thư đồng xinh đẹp này rốt cuộc đang muốn làm gì!
Tiểu thư đồng ngơ ngác ngắm nhìn con ngựa ô nhã đen sì, bĩu bĩu bờ môi anh đào, thật lâu không chớp mắt, chăm chú nhìn hồi lâu, nàng tung ta tung tăng chạy đến bên ngựa ô nhã, giơ bàn tay thon thả ngọc ngà ra, vô cùng thương mến mà sờ lấy cổ của ô nhã.
Nào hay ngựa ô nhã không có lòng thương hoa tiếc ngọc, đột nhiên dùng sức giương cái cổ tráng kiện, ủi về phía tiểu thư đồng, sức mạnh to lớn, có thể ủi sập cả cây to.
Tiểu thư đồng sợ đến ngẩn người, hoảng loạn bối rối!
Trần Tiểu Cửu đã sớm biết được tính tình mạnh mẽ của ngựa ô nhã, đối với việc phản kích của ngựa ô nhã hắn như đi guốc trong bụng, hắn đột nhiên giơ tay ra, ôm lấy tiểu thư đồng vào lòng, một tay vỗ vào đầu ngựa ô nhã một cái, có chút giận dữ nói:
- Súc sinh, ngay cả tiểu muội muội của ta cũng ức hiếp, cẩn thận coi chừng ta đánh mông của ngươi!
Ngựa ô nhã thấy tiểu thư đồng tựa vào trong lòng Trẩn Tiểu Cửu, dường như có chút đố kỵ, lắc lư đầu ngựa, cũng cọ cọ tới lui vào cánh tay của Trần Tiểu Cửu, bộ dạng đó, giống y như là người thiếu phụ đã trông đợi mông nhớ chồng rất lâu!
- Tiểu muội muội, thích không?
Trần Tiểu Cửu yêu trìu vuốt đầu nàng, cười hi hi nói!
Tiểu thư đồng nơm nớp lo sợ nhìn ngựa ô nhã, lại nghịch ngợm thè lưỡi một cái với Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt ngạc nhiên thán phục nói:
- Đại ca ca, con ngựa lớn này thật tốt, muội rất thích, cả người nó đen nhánh, bốn chân trắng như tuyết, cổ thô thân dài, chắc chắn không phải vật phàm, nếu như muội đoán không nhầm, chắc hẳn là thiên lý mã hiếm thấy của Tây Sở, tên gọi là ô nhã phải không?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, kinh ngạc đến há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ đến tiểu thư đồng dịu dàng thuần khiết lại có bản lĩnh như vậy, hắn vuốt đầu của nàng, kinh ngạc thán phục nói:
- Tiểu muội muội, ngay cả xuất thân của nó muội cũng nói hay như vậy, ca ca rất thích muội đó, đến đây, để ca ca hôn một cái, coi như phần thưởng!
Tiểu thư đồng nghe thấy lời trêu chọc của Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, thẹn thùng không thể ngẩng lên được, nàng không ngờ cũng không từ chối, thuận theo mà nhắm mắt lại, dịu dàng nói:
-Đại ca ca, huynh… huynh hôn đi, chỉ hôn một cái, không được hôn nhiều!
Trần Tiểu Cửu chỉ là muốn chọc ghẹo nàng, không ngờ tiểu nha đầu này lại đồng ý một cách ngoài ý muốn.
Thấy tiểu thư đồng nhắm tịt mắt, cả một bộ dạng huynh cần huynh cứ lấy, sự ấm áp của lòng thương hại chiến thắng ngọn lửa dục vọng nóng bừng, nhất thời không nhẫn tâm hạ khẩu!
Thôi vậy, hôn muội một cái, đại ca ca ta sẽ hổ thẹn cả đời, Trần Tiểu Cửu rốt cuộc hạ quyết tâm, làm một đấng quân tử khiêm tốn cao thượng.
Tiểu thư đồng nhắm mắt lại, mi mắt dài dài khẽ run run, bất ngờ biểu hiện ra sự xao động và bất an trong lòng, nàng lắc người, khều tay của Trần Tiểu Cửu, xấu hổ nói:
- Đại ca ca, huynh sao còn chưa hôn vậy? Thiên Vũ đợi sốt ruột rồi!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, đâm lao phải theo lao, giơ ngón tay cái ra, làm ướt trong miệng một cái, lại nhẹ nhàng chấm một cái lên bờ môi hoa anh đào nhỏ nhắn của tiểu thư đồng, coi như đã hôn rồi.
Tiểu thư đồng cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng của Trần Tiểu Cửu, cũng không dám nhìn Trần Tiểu Cửu, nàng thẹn thùng xoay người, mở hai mắt ra, một đôi mắt thoáng chớp thoáng chớp xem xét ngựa ô nhã, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:
- Trước kia chỉ là nghe nói, bây giờ mới tận mắt trông thấy, càng cảm thấy là thần mã, đại ca ca, muội có thể lên đó ngồi một chút không? Chỉ sợ ô nhã nhận biết chủ nhận, không chịu để muội cưỡi nó!
Trần Tiểu Cửu chấm lên trán nõn nà của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Việc này có gì khó, ta cưỡi ngựa ô nhã, muội cưỡi ta là được rồi!
Tiểu thư đồng nghe vậy, bụm lấy hai má, dí theo bằng được nói:
- Đại ca ca, huynh lại ức hiếp muội…huynh hư chết đi được!
Trần Tiểu Cửu xoay người lên ngựa, nghiêng người ôm lấy tiểu thư đồng lên ngồi trước mình, hai chân dùng lực một cái, ngựa ô nhã rống lên hí hí một tiếng, liền phóng như bay, vượt chạy ra ngoài!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]