Chương trước
Chương sau
Các tài tử nghe vậy, tiến lên mấybước, hai mắt mở thật to, đầy kinh ngạc chăm chú nhìn vào chiếc bảo bối không trơn buộc. lắc đầu, tán thưởng không ngừng.

Chu Mỵ Nhi vẻ mặt thâm trầm nhìn Trần Tiểu Cửu, lại nhìn các vị tài thử thư sinh, trong lòng không khỏi cười thành tiếng.

Tiểu Cửu à tiểu Cửu, bản lĩnh chỉ hươu bảo ngựa của ngươi thật lợi hại.

Trần Tiểu Cửu vẫn với vẻ mặt cô đơn đắn đo, khéo léo nói:

- Nó tuy chỉ là một cái chiếu rách không đáng nhìn, nhưng chư vị tài tử biết nó quan trọng thế nào với ta không?

- Tam cửu giá lạnh, nó chống đỡ sương lạnh cho ta. Ngày hè nắng chói, nó mang tới cho ta sự nhẹ nhàng khoan khoái, nếu không có nó an ủi, ta làm sao có thể có thành tựu ngày hôm nay? Các vị xem trên chiếc chiếu rách này còn có hai khoảng trũng xuống, hừ…đây là kiệt tác của cái mông ta sớm chiều ở chung với nó.

Mọi người nghe vậy, buồn cười, cười lớn cả lên.

Đặc biệt là các tài nữ trong khuê nữ kia, đôi mắt không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc chiếu, trên mặt nở ra sự ngượng ngùng.

Cái "sân bay" kia dẫn đầu nhảy tới, vẻ mặt quyến rũ nói:

- Công tử, cái chiếu này, ta….ta rất thích. Huynh có thể tặng nó cho ta, để ta ngồi trên nó, cảm nhận được sự thần kỳ của nó không.

Trần Tiểu Cửuđổ mồ hôi, hừ…, cô nàng háo sắc.

Ta dùng mông ngồi lên hai cái động ấy, cô lại thích như vậy sao? Cô rút cuộc là thích cái chiếu rách này, hay là thích cái mông của ta?

Chu Mỵ Nhi nghe vậy có chút không hài lòng, nàng thấp giọng nói với Trần Tiểu Cửu:

- Tiểu Cửu, người đàn bà này không đứng đắn, cái chiếu này nếu ngươi dám cho ả, đừng trách lật mặt với ngươi.

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Nhị tiểu thư, nàng nói cho ai thì cho người đó. Ta nhất định nghe theo nàng.

- Trong lòng ta, phụ nữ toàn thiên hạ, ngoài Nhị tiểu thư ra, không có gì đứng đắn hơn.

- Tiểu Cửu thối, nói lời điên cuồng gì vậy? Mẫu thân ta là phụ nữ.

Chu Mỵ Nhi tuy là trách cứ hắn, nhưng nghe những lời khen tặng của hắn trong lòng thích, trong lòng vui mừng, tràn đầy niềm vui, mặt đỏ ửng, lắc người oán hận nói.

Trần Tiểu Cửu nghe nàng nhắc tới lão phu nhân, khóe miệng lại nhếch lên, trong lòng dựng ngón giữa lên.

Lão bà mẫu thân nàng gần đất xa trời, nếp nhăn đầy trán, còn có thể coi là phụ nữ sao? Nhiều nhất cũng chỉ là trở thành ái nam ái nữ qua thời mãn kinh mà thôi.

Trần Tiểu Cửu không vội đùa giỡn với Chu Mỵ Nhi, lại tiếp tục diễn trò, hắn lấy ra một vài cái bảo bối rách tung tóe, có nghiên mực, lồng đựng nến, vv.. sau đó miệng lưỡi lại lưu loát, không một cái nào là không nói có sách, mách có chứng, ba hoa chích chòe nói về những thứ rách nát kia, nhân gian ít có, mơ hồ đều là nhưng thứ quý giá trên thế giới, dường như chỉ cần dùng chúng, là biến thành người hạnh phúc nhất trên đời này.

Các vị thư sinh tài tử nghe được ngứa ngáy tâm can, đôi mắt lục quang đãbị những lời thao thao bất tuyệt của Trần TIểu Cửu tẩy sạch tủy não, hận không thể bây giờ biến nó thành bảo bối của riêng mình

Nếu biết, Trần Tiểu Cửu là thánh nhân chuyển thế Văn Khúc Tinh hạ phàm, cái chiếu này, bút lông này là tình cảm chân thành của hắn, không thể nghi ngờ đó chính là bảo bối có dính tiên khí, là thánh vật mở quang.

Lúc này không đoạt được, thì đợi tới khi nào.

Thư sinh mặt rỗ nhìn những bảo bối này, tâm ngứa ngáy, mắt lục quang nói:

- Trần công tử, không ngờ lại hào phóng khẳng khái như vậy, những vật bảo bối vô giá này tặng cho chúng ta, vậy chúng ta bây giờ phân chia bảo bối đi.

Trần Tiểu Cửu khinh thường liếc mắt nhìn một cái, Khổng Tử viết, vội cái gì! Cửu ca ta còn không mò tới ngon ngọt, sao có thể dễ dàng tặng không những thứ rách nát này cho các ngươi được chứ.

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua các vị tài nữ, bỗng nhiên khó xử, thở dài một hơi.

Thư sinh mặt rỗ lại vuốt mông ngựa, vội vàng lên trước quan tâm nói:

-Trần công tử, huynh thở dài làm gì? Lẽ nào huynh thay đổi chủ ý, lại luyến tiếc các bảo vật này?

Trần Tiểu Cửu vội vàng phản bác nói:

- Chư vị đều là con cưng của trời, lương đồng quốc gia, ta đâu thể tiếc những bảo vật này mà không tặng cho các vị. Hơn nữa, ta vẫn là Văn Khúc Tinh lâm phàm, sao có thể lật lọng?

- Vậy sao huynh lại thở dài?

Thư sinh mặt rỗ nhìn Trần Tiểu Cửu không phải vì luyến tiếc bảo vật mà không hài lòng, có chút bối rối thả lỏng.

Trần Tiểu Cửu nhìn thư sinh mặt rỗ khó xử nói:

- Ma tử huynh, huynh xem kĩ đi, những đồ ta yêu quý chỉ có mấy cái này, nhưng tài tử giai nhân thì hơn trăm người, bảo vật này làm sao phân chia đây.

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên,

Chư vị tài tử giai nhân ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng không biết thế nào cho phải. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

Bỗng nhiên lúc đó, không biết ai cao giọng hô lên:

- Trần công tử, ta nguyện dùng vạn lượng bạc để trao đổi, công tử khai ân, thì…thì cho ta một thánh vật đi.

Lại một thư sinh nữa cao giọng nói:

- Trần công tử, ta tặng huynh trăm lượng vàng, huynh cũng cho ta một bảo bối.

- Ta cũng nguyện tặng cho Trần công tử trăm vàng.

Trần Tiểu Cửu nghe mọi người liên tiếp nói vậy, nhẹ nhàng nhếch mép cười.

Bà nội mày, cái lũ chó tài tử các ngươi, vừa rồi còn to mồm nói với ta vàng bạc không phải là thứ gì tốt sao? Một lát sau đã vội vàng, sao có thể dùng bạc để đập ngã ta?

Ta phỉ nhổ…, ngươi coi TiểuCửu ta là người thấy tiền sáng mắt hay sao?

Đương nhiên, nếu là ngươi cho ta một núi vàng, ta cả quần cộc đều cởi hết cho ngươi.

Lúc này, bỗng nhiên lại thấy " sân bay" lượn lờ tiến lên, dịu dàng nói:

- Trần công tử, huynh tặng ta cái chiếu này, đêm nay ta sẽ nằm cùng huynh dưới trăng, thưởng cảnh Tây Hồ, ngâm thơ làm phú, được không?

Được cái gì mà được? Một chút cũng không được, cái sân bay ngươi cũng dám sắc dụ với ta? Phi…, ngươi xách hai cái bánh bao ngụy trang trước đi rồi hãng nói chuyện với ta.

Chu Mỵ Nhi thấy cái sân bay này lại nói ra những lời dụ dỗ Trần Tiểu Cửu, trong lòng phẫn nộ, giơ tay hung hăng véo lưng hắn, gắt giọng:

- Tên dâm đãng, mụ lẳng lơ này sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?

Trần Tiểu Cửu nhếch miệng đau đớn, vẻ mặt oan ức nói:

- Nhị tiểu thư thân yêu của ta, ả ta lẳng lơ, liên quan gì tới ta chứ?

Chu Mỵ Nhi tức giận tới ngực phập phồng, một câu không nói, chỉ là phượng mắt thượng chọn, hung hăng lườm hắn một cái

Trần Tiểu Cửu cười nhẹ nói:

- Nhị tiểu thư, nàng có phải là ghen không? Nàng yên tâm, ta chỉ thích sự mãnh liệt của Nhị tiểu thư thôi, nàng ta khô quắt như vậy, ta ngay cả nhìn cũng cảm thấy ghê tởm.

- Nói hồ đồ, ai ghen chứ? Cái gì mà ngực, còn dám nói hồ đồ nữa, ta …ta không để ý tới ngươi.

Chu Mỵ Nhi vặn người hung hăng nhìn mụ lẳng lơ kia, kháp eo, thở phì nói:

- Tiểu Cửu, người đàn bà "vùng đất bằng phẳng" kia, ngươi dám cho ả ta cái chiếu, ta quyết không tha cho ngươi.

- Tuân lệnh…

Trần Tiểu Cửu nhìn thoáng qua vẻ ghen hờn của nhị tiểu thư, trong lòng vô cùng đắc ý! Cô nàng này, quả thật đối với mình động tình rồi.

"Sân bay" bị kéo lui xuống, đám nữ tử lại chạy ngược lên, hướng về phía hắn mà tranh đoạt.

- Trần công tử, tối nay ta mời huynh tới Minh Nguyệt lâu nâng chén! không say không về, say cũng không về

- Ta đánh đàn cho công tử…

- Ta cùng múa với công tử…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.