Chương trước
Chương sau
Chu Mỵ Nhi vẫn nhắm chặt mắt, u oán nói:

- Chu Mỵ Nhi ta làm việc không hối hận, chỉ là vừa rồi sau khi hôn xong, lục phủ ngũ tạng của ta dường như là trống rỗng, cảm thấy có thiếu gì đó.

Trần Tiểu Cửu cười ngốc nói: Nguồn truyện: truyentop.net

- Nhị tiểu thư, nàng thật thông minh, vì ta vừa ăn cắp của nàng một thứ à?

Chu Mỵ Nhi nhắm chặt mắt, lắc đầu nói:

- Ngươi ăn cắp cái gì? Ta không biết, ngươi nói cho ta đi.

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, một tay sờ ngực nàng, từng chữ từngchữ nói:

- Ta…ăn cắp trái tim nàng.

- A….

Chu Mỵ Nhi không ngờ Trần Tiểu Cửu lại giảo hoạt như vậy! Nàng giật mình, càng không dám mở to mắt, mặt đỏ ửng tựa như ánh trời chiều, đẹp đẽ mà ướt át.

Trần Tiểu Cửu thấy hai mắt đăm đăm, trong mắt như toát ra ánh lửa, đùa giỡn nói:

- Nhị tiểu thư, nàng lại xấu hổ rồi…

Chu Mỵ Nhi nhẹ nhàng đám vai Trần Tiểu Cửu một cái, ai oán nói:

- Ta ở trước mặt bao nhiêu người như vậy hôn ngươi, không biết có bao nhiêu người mắng ta không biết liêm sỉ.

Khóe môi Trần Tiểu Cửu nhếch lên, an ủi nói:

-Nhị tiểu thư, nàng thả lỏng một chút, ta và nàng hôn nhau, không chỉ không bị mọi người chê cười, trái lại còn giành được cái danh hiệu thiên cổ kỳ nữ, hừ…, giai thoại này chắc chắc sẽ lưu truyền thiên cổ, mãi mãi khó quên.

Chu Mỵ Nhi liếc hắn một cái, trong mắt ẩn chứa phong tình, khiến Tiểu Cửu rối tinh rối mù.

Hắn ngậm miệng quay lại chỗ cũ nói:

- Có thể lưu lại đoạn giai thoại này truyền khắp thiên cổ, đây là một việc thích ý bao nhiêu! Cho dù là lão phu nhân, cũng hẳn vô cùng vui mừng.

Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên hung hăng vỗ đầu.

Trong lòng hắn kinh hãi, thầm gọi không được, mình trước đám đông hôn con gái của bà, lão bà này sẽ hận mình thấu xương, làm sao có thể vui được.

Nghĩ tới lão bà sắc mặt lại trầm ngâm, đầy mình tâm cơ tàn nhẫn, trái tim hắn không khỏi nhảy loạn lên.

Chu Mỵ Nhi nghe tới chữ lão phu nhân, nhất thời trái tim cũng đại loạn, rút cuộc bất chấp ngượng ngùng, mở to mắt, kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu nói:

- Nếu ngươi không nói, ta cũng quên mất, nếu mẫu thân ta biết việc này, chẳng phải sẽ lột da ta sao. Hừ…còn ngươi, Trần Tiểu Cửu, cứ chờ mà bị cắt đầu lưỡi đi.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhíu mày, tâm hoảng ý loạn, xoa tay, bộ dạng bi thảm.

Chu Mỵ Nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên che miệng, cười khanh khách.

Trần Tiểu Cửu không hiểu, vội hỏi nói:

- Nhị tiểu thư cười như vậy. Lẽ nào lại động xuân tâm nữa sao ?

Chu Mỵ Nhi trừng mắt nhìn hắn, vẫn không nhịn được cười nói:

- Tiểu Cửu,ta còn chưa từng thấy ngươi sợ ai, Thôi Châu Bình, Thạch Đầu Trù, Vương Đại Đầu, còn cả bổn tiểu thư, ngươi đều không hề sợ hãi, không ngờ người ngươi sợ nhất vẫn là mẫu thân ta, ha ha…, thật là cười vỡ bụng.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu khinh bỉ, bất đắc dĩ nói:

- Nhị tiểu thư, nàng biết tại sao ta sợ mẫu thân nàng không?

- Tại sao?

Chu Mỵ Nhi lắc đầu, khó hiểu.

Trần Tiểu Cửu giơ tay ra, nhẹ nhàng véo cái mũi đáng yêucủa nàng, khó hiểu nói:

- Vẫn không phải vì nàng sao.

- Vì ta? Ngươi ăn nói hồ đồ, có liên quan gì tới ta chứ?

Chu Mỵ Nhi rút lại cái mũi, chau mày nói.

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:

- Nghĩ xem Trần Tiểu Cửu ta hành sự quỷ dị, tác phong vô sỉ, đối đãi với kẻ thù long lang dạ sói, quyết không nể tình. Sự bại hoại quái chiêu của ta, có lẽ nhiều hoặc ít nhận sự khổ sở, không có ai tổn hao gì.

- Lời này của ngươi không sai, nếu ai là kẻ thù của ngươi, thì đúng là quá đen đủi.

Chu Mỵ Nhi phụ họa nói.

Trần Tiểu Cửu lại chậm rãi nói:

- Mà lão phu nhân tuy là nhất giới nữ lưu, cho dù những thủ đoạn vô liêm sỉ đó không đa dạng bằng ta, nhưng luận về mức độ hiểm độc, lại chỉ có hơn chứ không thể kém ta. Hơn nữa vì lợi ích, không từ việc gì, bằng không…ta…Tiểu Cửu ta làm sao làm gia đinh cho Chu gia được.

Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu nhắm mắt, vẻ mặt cô đơn.

- Tiểu Cửu…

Nhị tiểu thư thấy bộ dạng đó của hắn, trong lòng có chút đau đớn.

Trần TIểu Cửu đột nhiên bất đắc dĩ cười nói:

- Nàng xem, tuy chúng ta không trong sáng, nhưng ta là một người trọng tình nghĩa, vì nàng, bất luận thế nào cũng sẽ không làm khó lão phu nhân.

- Thế nhưng, lão phu nhân lại ngược lại, bà sẽ cho rằng việc hôm nay ta hôn nàng, là cạm bẫy ta cố ý bày ra, chuyên đễ dẫn dụ. Lão phu nhân vì nàng, lại sẽ không liều lĩnh gây khó dễ cho ta sao, nàng nói xem, đây có phải là bế tắc không, cho dù thần tiên cũng không giải được sự bế tắc này.

- Tiểu Cửu, ta sẽ đi nó với mẫu thân ta, ngươi đừng lo…

Chu Mỵ Nhi cắn chặt răng nói.

- Lão phu nhân sẽ nghe nàng sao? Hừ..bà nhất định sẽ không nghe đâu, bàchỉ cho rằng nàng bị ta mê hoặc, là một người đáng thương không rõ chân tướng, trái lại sẽ càng hận ta hơn.

Chu Mỵ Nhi nhíu đôi mi thanh tú lại, khẩn trương, nắm lấy cánh tay hắn nói:

- Vậy làm thế nào, Tiểu Cửu?

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dáng làm nũng của Chu Mỵ Nhi, trong lòng ngứa ngáy, tà ác nói:

- Nhị tiểu thư, sau khi chúng ta hôn nhau ta phát hiện, nàng càng ngày càng quan tâm ta hơn…

- Ngươi…ngươi nói bậy, ta là không muốn đổ oan cho ngươi, mới nói tốt cho ngươi, ngươi…, ngươi thật là kẻ không biết lòngngười tốt.

Chu Mỵ Nhi vươn ngón tay ngọc ngà, chỉ lên trán hắn nói:

- Hơn nữa, cái miệng này, ngươi còn nói không phải những lời điên khùng.

Trần Tiểu Cửu vuốt chóp mũi xinh đẹp củaChu Mị Nhi, vui cười nói:

- Nhị tiểu thư nói đúng, những người vây quanh hai chúng ta đang quan sát, những tài tử giai nhân mắt mạo lục quang kia, đang đợi chúng ta thu hoạch thành quả.

Chu Mỵ Nhi ngạc nhiên nói:

- Đâu có dễ như vậy, ôi…, chỉ cần bọn họ không hận ta, sau này làm kinh doanh, không làm khó Chu gia ta là được, ta không dám nghĩ xa như vậy.

Trần Tiểu cửu nói:

- Nhị tiểu thư, ta làm sao có thể để cho họ xem không trò chơi này được chứ? Hừ…, nếu không nhân cơ hội này xảo trá bọn họ một phen, ta quyết không phải Trần Tiểu Cửu.

- Bình Nhi…Bình Nhi…

Trần Tiểu Cửu cười nhìn bốn phía tìm Bình Nhi, trong miệng còn gọi lớn.

Hắn loạn hô gọi bậy, lại thấy Bình Như từ phía sau đám người chen vào, hai tay gắt gao ôm mặt, bộ dạng ngượng ngùng vô cùng.

- Bình Nhi, muội làm sao vậy?

Trần Tiểu Cửu tò mò nói.

Bình Nhi vẫn cúi mặt, dịu dàng nói:

- Bình nhi…Bình nhi thấy huynh và Nhị tiểu thư vừa rồi nhiệt tình, có chút…có chút thẹn thùng.

Ta ngã, Trần Tiểu Cửu nghe toát mồ hôi hột, trong lòng xem thườngBình Nhi một chút.

Cô nàng này, đừng giả bộ tinh khiết chứ? Cô và Tiểu Lục Tử ngay cả dã chiến cũng chơi vô số lần rồi, sao có thể vì ta và Nhị tiểu thư hôn nhau mà xấu hổ cho được, thật không biết nói lý.

Phụ nữ! Mãi mãi đều là động vật nói dối trắng trợn, cho dù cô ta thích ngươi, lại giả bộ là hận ngươi. Ôi …, rút cuộc là vì sao chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.