Chương trước
Chương sau
Chu Mỵ Nhithấy Trần Tiểu Cửu nhìn người đàn bà kia không chớp mắt, nhầm tưởng hắn đã bị khuôn mặt dịu dàng của ả lẳng lơ kia quyến rũ, trong lòng tức giận, lắc mông tiến lên lôi kéo hắn.

Chạm vào, đột nhiên cảm thấy cơ thể hắn lạnh như băng, cho dù dùng sức toàn thân lôi kéo hắn, cơ thể Trần Tiểu Cửu vẫn cứng như đá, không hề nhúc nhích.

Nhị tiểu thư không rõ, nhất thời luống cuống, chau mày, vuốt ngực hắn, lo lắng nói:

- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, ngươi làm sao vậy, ngươi đừng có dọa ta…ta sợ lắm.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu đau đớn, tựa như trúng đao, một ý niệm nảy lên trong óc.

Cô gái này, không thể nghi ngờ chính là bà đồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

Hắn vừa hiểu ra mưu mẹo bên trong, miếng tử kinh trong tay đột nhiên phát ra ánh hào quang, trong phút chốc lại ảm đạm.

Sau đó, luồng ánh sàng kỳ lạ đột nhiên biến mất rất ly kỳ không dấu vết, con dao sắc nhọn hư vô trong lòngcũng biến ảo vô hình.

Hắnkinh ngạc nhìn vẻ mặt yêu kiều của Hồng Âm, trong lòng bốn bề sóng dậy.

Thôi lão tổ vừa mới rời khỏi, bà đồng hoang đường như quỷ lại tới, đây rút cuộc là trùng hợp hay là cố ý? Lẽ nào đám bà đồng này đã phát hiện ra Thôi lão tổ là người khởi xướng phá hoại long mạch mười năm trước?

Chưa chắc, nhất định là trùng hợp. Thôi lão tổ mọc cánh thành tiên, bà đồng này cănbản không thể phát hiện ra được hơi thở của lão.

Mà bản thân mình tuy là mầm mống tử vi nhất phái của Thôi lão tổ, nhưng gần như công lực rất nhỏ, hơi thở không mạnh, rất khó phát hiện. Tử tinh trên tay còn có thể ẩn giấu được hơi thở nhỏ nhất. Cho dù bà đồng này thần thông quảng đại, cũng sẽ không thể phát hiện được bí mật trên người mình.

Thôi lão tổ ơi là Thôi lão tổ, ông mới đi một ngày, bà đồng này lại xuất hiện trước mắt ta, môn nhân của ông, không phải tốt như vậy chứ.

Hắn dở khóc dở cười, đột nhiên trên người lại truyền tới một nỗi đau đớn, chính là đôi bàn tay trắng như ngọc của Chu Mỵ Nhi dùng sức đánh vào ngực hắn.

Nàngnước mắt chan hòa dung nhan tựa hoa lệ gặp mưa, quanh co nói:

- Tiểu Cửu, ngươi sao rồi, ngươi đừng dọa ta, ngươi nói chuyện đi chứ! Tiểu Cửu, Tiểu Cửu….

Cô gái nhỏ này, từ bao giờ trở nên quan tâm ta vậy. Trần Tiểu Cửu lại ôm bàn tay trắng như ngọc của nàng, xiết vào tay thưởng thức, trong đầu như muốn ghé vào tai nàng nói:

- Nhị tiểu thư, nàng đánh ta làm gì? Không phải định mưu sát chồng chứ?

Chu Mỵ Nhiđang lo lắng, bỗng thấy Trần Tiểu Cửu đột nhiên cử động, nàng vô cùng vui mừng, như mở cờ trong bụng, trên mặt tràn đầy nước mắt lại nở ra một tiếng cười.

Nàng thẹn thùng rút tay ra, oán trách xoa vai hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói:

- Ngươi…ngươi vừa sao vậy? Không hề cử động, cơ thể lạnh như băng, dọa chết ta.

- Nhị tiểu thư quan tâm Tiểu Cửu sao? Tiểu Cửu rất vui à.

Trần Tiểu Cửu cười hì hì, bàn tay nhân cơ hội lau nước mắt trên mặt của Chu Mỵ Nhi .

Chu Mỵ Nhixấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đầu né tránh, trong miệng lại oán hận nói ;

- Kẻ dâm đãng, lại lợi dụng ta rồi, nhiều người như vậy, đừng có động chân động tay với ta.

Chậc,..cô nàng này bây giờ cũng học biết…rồi.

Nhiều người không thể động chân động tay với nàng, lẽ nào ít người thì có thể tùy ý ta làm xằng làm bậy sao?

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng hờn dỗi của nàng, trong lòng có chút ngứa ngáy, hận không thể ăn thịt nàng.

Hắn cứng rắn, mạnh mẽ xoay qua khuôn mặt nhỏ bé của nàng, không để ý tới cái đẩy của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói:

- Nhị tiểu thư, đừng lộn xộn, làm trò cho đám thư sinh xem. Để họ thấy hai chúng ta ân ái thế nào.

Chu Mỵ Nhivừa nghe liên quan tới đại nghiệp của Chu gia, cơ thể mềm mại của nàng lại run nhẹ lên, cũng không dám lộn xộn nữa, tùy ý cho Trần Tiểu Cửu sờ soạng trên khuôn mặt mềm mại của nàng.

Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng lại đập loạn lên.

Ôi…tên phóng đãng này, sao mà lại dụ dỗ người ta thế.

Các tài tử thấy sự thân mật như vậy, liên tục gật đầu, các tài nữ cũng châu đầu ghé tai cảm thán.

- Thật cảm động à…

- Thật ấm áp à…

- Lãng mạn quá à…

Thư sinh mặt rỗ, kích động không hiểu, linh cơ vừa động, bắt tay hô lên:

- Hôn một cái…

Tiếng hô của gã khó lường, các tàitử giai nhân đứng xung quanhdưới sự dẫn dắt của gã, cũng nhanh chóng phản ứng lại, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đều giơ cao cánh tay, nhiệt tình hô lên:

- Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái…

Hai người Trần Tiểu Cửu và Chu Mỵ Nhibị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người.

Đặc biệt là Chu Mỵ Nhi , dưới bàn tay to đang vỗ về của Trần Tiểu Cửu, trong lòng lại hừng hực như lửa đốt. Lúc này lại nghe thấy tiếng hô của những tài tử giai nhân bên dưới, hét lên những lời thẹn thùng, không biết chịu đựng như thế nào?

Nàng cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng càng thêm tiên diễm,bên trong chiếc cổ trắng nõn dường như vẫn nghe thấy hơi thở thơm ngọt đang bốc hơi, khiến người ta thấy yêu thương vô hạn.

Bàn tay nhỏ của nàng lén bóp thắt lưng của Trần Tiểu Cửu, giận dữ nói:

- Đều tại ngươi, sao lại làm ra mấy cái trò này, giờ xem ngươi xử lý thế nào cho xong? Ta không có biện pháp nào cả…

- Nhị tiểu thư đừng vội, đợi ta nghĩ cách xem.

Trần Tiểu Cửu chịu đựng sự đau đớn ở lưng, vẻ mặt ngây ngô cười nói với mọi người:

- Chư vị huynh đệ tỉ muội, dưới đám đông này, làm những việc phong nguyệt đó, có phải là không có nétphong nhã không?

- Hơn nữa, ta và Nhị tiểu thư tuy có thông minh sắc sảo, nhưng Nhị tiểu thư băng thanh ngọc khiết, trong lòng ta coi nàng như tiên nữ hạ phàm, đến nay, ôi…, ta ngay cả bàn tay nhỏ bé của nàng cũng chưa được chạm tới! Hôn trước mặt mọi người như vậy…hôn.., há chẳng phải là quá đường đột sao. Thực sự ta không mong muốn.

Miệng hắn nói lời cự tuyệt, trong lòng lại như muốn châm ngòi thổi gió cho các tài tử giai nhân, để hắn có cơ hội danh chính ngôn thuận lợi dụng Nhị tiểu thư.

Trong lòng thư sinh mặt rỗ khách sáo nói với hắn.

Ngươi nói đáng thương như vậy, vừa rồi còn nắm tay Nhị tiểu thư chơi đùa, ngươi coi ta là thằng mù sao, không nhìn thấy gian tình của các ngươi sao?

Gã là con ông cháu cha thích náo nhiệt, tâm nghĩ có thể trước mặt mọi người, thấy Văn Khúc Tinh của Đại Yến hôn môi Nhị tiểu thư băng thanh ngọc khiết, bản thân chính là niềm vui lớn

Gã vội vàng xua tay, nói:

- Trần công tử nói sai rồi, chính vì Chu nhị tiểu thư thanh băng ngọc khiết, như tiên nữ hạ phàm, ta chờ vừa lúc thay Nguyệt lão, làm bà mối cho hai vị, cái này sao lại gọi là đường đột được chứ? Đây rõ ràng là việc lớn chứng minh tình yêu trung trinh, công tử vẫn là Văn Khúc Tinh lâm phàm, làm việc sao có thể lề mề như vậy?

Mọi người nghe vậy, trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, nhất thời hơn trăm người nhao nhao nói, ồn ào như hô mây gọi gió.

Cao thật, cao thật, thật sự là cao tay, thư sinh mặt rỗ, trong lòng Trần Tiểu Cửu ta quá là cảm ơn ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ghi nhớ ngươi, chỉ cần vị trí Văn Khúc Tinh này ta làm đủ rồi, nhất định truyền cho ngươi, để người thưởng thức cái lợi ích trong đó.

Trần Tiểu Cửu giả bộ khó xử nhìn Chu Mỵ Nhinói:

- Nhị tiểu thư, nàng xem mọi người kích động như vậy, ta..ta cũng không có cách nào tốt cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.