Chương trước
Chương sau
Chu Mỵ Nhi lấy tay lén lau nước mắt, kinh ngạc nói:

- Cái gì mà đại công cáo thành?

Trần Tiểu Cửu cười khó hiểu, ánh mắt lướt qua đám tài tử giai nhân, nhỏ giọng thì thầm với nàng:

- Nhị tiểu thư, cái lũ chó tái tử này đã bị tình yêu của hai chúng ta đả động, chậc chậc…, vẫn là Nhị tiểu thư cát nhân thiên tướng. Bọn họ bây giờ không những không hận nàng, hơn nữa chỉ cần chúng ta thêm một lần nữa, lợi dụng bảo bối của chúng ta, nói không chừng còn thu hoạch được bất ngờ ấy.

Chu Mỵ Nhi liếc mắt nói:

- Đây đều là công lao của ngươi…bổn tiểu thư trong lòng biết rõ, ngươi không cần nịnh nọt ta.

Trần Tiểu Cửu chăm chu nhìn đôi mắt đẹp của nàng, cười thâm ý nói:

- Chỉ là hôm nay có chút không đúng, không ngờ làm bại hoại danh dự của Nhị tiểu thư, để người ta hiểu lầm tư tình không rõ ràng giữa ta và Nhị tiểu thư, đây là điều ta không ngờ tới, vẫn mong Nhị tiểu thư đừng trách tội…

Chu Mỵ Nhi lườm hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn, u oán nói:

- Kẻ phóng đãng, cái gì mà có chút không đúng, ta mới không tin, ta thấy chính là ngươi cố tình ức hiếp ta, ta…ta hận thấu ngươi…

- Nhị tiểu thư, oan cho ta quá…

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt oan ức nói.

- Ôi…. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Chu Mỵ Nhi thở dài, mặt đỏ nói:

- Bổn tiểu thư đã bị ngươi ức hiếp thôi rồi, ngươi ngay cả….của ta…, cái đó của ta…cũng sờ rồi, ta còn có thể để ý đến thanh danh bên ngoài sao?

- Nhị tiểu thư, ta…

Chu Mỵ Nhi tiếp lời nói:

- Kẻ phóng đãng, ngươi không cần nói gì nữa, giúp ta trải qua trận phong ba này, đó là kỳ công rồi. Trước đây những việc …những việc xấu hổ ngươi làm với ta, ta cũng sẽ không so đo tính toán nữa, cho nó trôi đi theo gió, quên nó đi.

Nàng thản nhiên nói, trong giọng nói, có những sự cô đơn và phiền muội nói không ra lời.

Trần Tiểu Cửu thâm ý nhìn nàng, giảo hoạt nói:

- Nhị tiểu thư có lẽ có thê quên, nhưng những việc thú vị đó, Tiểu Cửu lại là luôn ghi nhớ, khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên.

Chu Mỵ Nhi nghe vậy run lên, nhẹ nhàng đan tay vào nhau, giọng nói cực thấp lẩm bẩm:

- Thật ra…ta cũng không quên được…

Nàng vừa nói xong, lại đột nhiên phát hiện Trần Tiểu Cửu đang chăm chú nhìn hai má nàng.

Nàng thấy hơi bối rối, đỏ mặt tía tai, lắp bắp hỏi:

- Ngươi…ngươi nghe thấy sao?

Trần Tiểu Cửu cười xấu nói:

- Nghe thấy gì? Ta không nghe thấy gì cả.

Chu Mỵ Nhi vỗ ngực, thầm nói nguy hiểm thật.

Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn hai tròng mắt nàng, nháy mắt giảo hoạt, cười hì hì nói:

- Nhị tiểu thư vừa rồi hình như nói nàng không quên được những chuyện thú vị kia.

- A ? ngươi…ngươi nghe thấy rồi. Vậy ngươi còn lừa ta? Ngươi thật là xấu….xấu chết đi được.

Chu Mỵ Nhi đỏ mặt, xấu hổ che mai má, trái tim vừa an tâm vừa rồi lại nhảy dựng lên.

Trần Tiểu Cửu chừng mực, biết đắn đo, khi con nai của nàng loạn lên, sẽ không tiếp tục khiêu khích.

Hắn lững thững bước, đi tới trung tâm, thở một hơi dài, châm chước nói:

- Chư vị tài tử, Nhị tiểu thư nhà ta vai chọn gánh nặng, vất vả như vậy, vừa đáng kính, đáng phục. Nhưng chi vị thư sinh không ngờ không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, hôm qua còn đồng loạt tới cửa làm khó dễ một cô gái yếu ớt, điều này khiến Trần Tiểu Cửu ta, thật tình…tình khó có thể kham nổi.

Trần Tiểu Cửu ngồi xổm xuống, hung hăng thở dài, trong lòng lại nảy lên sự vui sướng.

Vừa rồi diễn trò vất vả như vậy, lần này rút cuộccó thể phản kích lại danh chính ngôn thuận.

Mọi người nghe vậy, trong lòng hổ thẹn, không có ai dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau, thư sinh mặt rỗ sắc mặt đỏ bừng, thẳng người nói:

- Hôm qua, đoàn người chúng ta đi tới thăm Chu gia, chỉ là để gặp mặt huynh, bọn ta cho rằng Chu nhị tiểu thư ngông cuồng, xem nhẹ bọn ta, không muốn để huynh ra ngoài gặp mặt bọn ta, nên trong lòng nảy sinh hiềm khích.

Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói:

- Các người dựa vào cái gì mà dám nói là Nhị tiểu thư nhà ta tắc trách? Lẽ nào dựa vào sự phỏng đoán của các người thôi sao? Học vấn của các người đều vứt vào bụng chó rồi sao?

Sự truy vấn mắng chửi này của hắn, chỉ càng khiến thư sinh mặt rỗ không ngẩng đầu lên được, các tài tử thư sinh đứng phía sau kia trong lòng hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau mấy bước, vừa rồi còn cân bằng dáng đứng.

Thư sinh mặt rỗ run rẩy:

- Bọn ta…bọn ta đợi ở Chu gia rất lâu, trời đã tối, mà Trần công tử huynh lại không hề xuất hiện, cho nên bọn ta nghĩ ra Chu nhị tiểu thư cố ý làm khó dễ chúng ta…điều này….nên mới phủi tay bỏ đi.

Trần Tiểu Cửu nghe tới đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẻ mặt u oán và tiếc nuối như mây đen nói:

- Chư vị tài tử giai nhân, mọi người thật hồ đồ à, tối qua…tối qua ta nửa đêm canh 3 mới về Chu gia à.

Thư sinh mặt rỗ ngạc nhiên nói:

- Trần công tử, đây là vì sao? Có thể nói cho bọn ta không? Cũng để bọn ta hiểu được.

Trần Tiểu Cửu bước thong thả vài bước khó xử nói:

- Ta có thể kể tỉ mỉ cho chư vị tài tử giai nhân ở đây, nhưng việc tối qua ngoài sức tưởng tượng, chỉ e chư vị không tin, lại cho rằng ta bịa đặt nói dối.

Thư sinh mặt rỗ dẫn đầu tỏ thái độ nói:

- Lẽ nào có hiện tượng kì lạ gì sao? Trần công tử mau nói cho mọi người nghe đi.

Mọi người vừa nghe thấy có chuyện kì lạ, vô loạn nam nữ, đều xúm lại ngẩn cổ, cho nghe chuyện của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu giả bộ khó xử nói:

- Cái này….cái này không hay, ta…ta thực sự khó mà nói ra.

Thư sinh mặt rỗ vội la lên:

- Trần công tử, ta cầu xin huynh, huynh mau nói đi, bọn ta đều vội muốn chết.

- Được rồi! Nếu mọi người xin ta, thì ta nói.

Trần TIểu Cửu thấp giọng, thầnbí nói:

- Tối qua ta hưng phấn quá mức, đêm khuya khó ngủ, chạy tới bên Tây Hồ thưởng nguyệt, nhưng ngắm một lúc, không ngờ không tự chủ được liền ngủ quên, trong giấc mơ, Thôi lão tổ hiện ra trước mắt ta.

Mọi người xúm lại, tỏ vẻ khó hiểu, Thôi lão tổ không phải đã mọc cánh thành tiên rồi sao? Sao còn có thể hiện thân gặp mặt ngươi được, thật thần kỳ.

Thư sinh mặt rỗ, vội vàng truy vấn hỏi:

- Trần công tử, huynh nói tiếp đi, ta đợi nghe.

Trần Tiểu Cửu thở dài nói:

- Nói cái này thật xấu hổ, không nói cũng được.cho dù nói rồi, mọi người cũng sẽ không tin

Thư sinh mặt rỗ vò đầu bứt tai nói:

- Trần công tử, mau nói đi, bọn ta tất nhiên là tin.

Trần Tiểu Cửu thấy mọi người có vẻ thèm dỏ rãi, mới chậm rãi thở dài nói:

- Trong mông lung, Thôi lão tổ nói với ta, ta vốn là Văn Khúc Tinh lâm phàm, tới chốn nhân gian, để truyền đạo thụ nghiệp cho mọi người.

- Thôi lão tổ ở thế gian canh giờ đã điểm, phải quay về Thiên Đình, mà ta vừa khéo chính là Văn Khúc Tinh quan Thôi lão tổ lựa chọn.

- Thôi lão tổ nói với ta, thân là người kế nhiệm Văn Khúc Tinh, nhất định phải kính yêu lê dân, cứu vớt sinh linh. Quan trọng nhất là, còn phải lựa ra một tài tử giỏi nhất trong số chư vị tài tử của Đại Yến là người kế nhiệm của ta, đợi sau khi ta trở về Thiên đình, người kế nhiệm do ta lựa chọn sẽ trở thành Văn Khúc Tinh quan mới.

Mọi người nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt cũng xuất hiện sự kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.