Chu Mị Nhi nghe vậy, thân thể mềm mại run lên, đôi mắt lộ vẻ kinh hoảng và ngượng ngùng.
Tư thế của nàng rất yểu điệu, quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, thấy trong mắt hắn đầy vẻ cười đùa, trong lòng không khỏi có chút thất vọng!
Nàng xoay người lại vẻ già mồm nói lý lẽ với Hồng Âm:
- Trần Tiểu Cửu là gia đinh của Chu gia ta, sinh ra ở Chu gia, lớn lên ở Chu gia nên phải nghe theo lời của Chu gia. Ngươi là có là cái gì đi chăng nữa, mồi chài Trần Tiểu Cửu là không được rồi!
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, nàng giơ hai cánh tay trắng nõn ra vẻ khẩn trương ôm lấy che chở cho Trần Tiểu Cửu, sợ ả Hồng Âm lẳng lơ kia ưỡn ẹo mà dựa vào vai Trần Tiểu Cửu.
Nhìn bộ dạng cực kỳ đáng yêu, giống như mọt con gà mái bảo vệ che chở cho gà con vậy.
Mọi người nhìn thấy vậy, đều cười ầm lên, ngay cả những cô nương mà thầm yêu chộm nhớ Trần Tiểu Cửu cũng che miệng mà cười rộ lên.
Hồng Âm bĩu đôi môi đỏ hồng, vẻ khinh thường nói:
- Uy phong của Chu gia thật là to lớn quá, quản trời quản đất, lại còn quản cả người tôi tớ bỡn cợt phụ nữ nữa chứ. Ta cũng chẳng phải gả làm thiếp cho hắn, cũng chỉ là mây mưa chút đỉnh với hắn mà thôi, lẽ nào chuyện này Chu nhị tiểu thư cũng quản sao?
Vẻ mặt Chu Mị Nhi đầy u oán, ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng, vẻ rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hồng Âm. Đột nhiên, trong lòng thở dài một cái.
Hài… cái con hồ ly tinh lẳng lơ này nói không sai chút nào, ta quản trời quản đất, lại có thể quản chuyện Trần Tiểu Cửu và mấy ả lẳng lơ này làm xằng bậy sao?
Bản thân chỉ là nhị tiểu thư cả Chu gia, dựa vào cái gì mà quản chuyện này của hắn chứ? Cho dù hắn có tới trốn thanh lâu, thì đó cũng là một thú vui của đám đàn ông học đòi, chẳng ai có thể quản được cả!
Nghĩ tới đây, tâm trí nàng hỗn loạn, vô cùng khó chịu, có chút u oán nhìn thoáng qua vẻ tươi cười của Trần Tiểu Cửu, cắn cắn môi gắt giọng nói:
- Ngươi cười cái gì mà cười thế? Nếu có ý muốn mây mưa với ả đàn bà lẳng lơ này thì ngươi hãi đồng ý với ả đi. Nhưng từ hôm nay trở đi, thì ngươi đừng trách ta không nể cái mặt thối của ngươi đó! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Nói xong nàng đứng dậy, vẻ không cam lòng nhường không gian cho hai người.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng ghen tuông dỗi hờn của Chu Mị Nhi, trong lòng lại thấy vui mừng, cô nàng này rõ ràng có chút thích ta rồi, chỉ có điều sĩ diện không muốn thừa nhận mà thôi.
Hắn giơ tay nắm lấy cánh tay trắng nõn của Chu Mị Nhi, rồi lôi nàng về phía mình, nhân cơ hội này ghé sát người nàng, hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt rất thích thú ngửi mùi hương trên tóc nàng, rồi cao giọng nói:
- Nhị tiểu thư, nàng đừng đi, nhưng lời Hồng Âm cô nương nói hoàn toàn sai lầm, Tiểu Cửu không dám gật bừa!
- Ta, Trần Tiểu Cửu, không chỉ là gia đinh của Chu gia, mà còn là tâm phúccủa nhị tiểu thư!
- Tâm phúc?
Chu Mị Nhi ngoảnh đầu nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, ánh mắt lộ vẻ rất ngạc nhiên.
Trần Tiểu Cửu cười độc địa một tiếng, có chút động tình nói:
- Nhị tiểu thư, quần áo của ta là của nàng, giày là của nàng, tất cả những thứ này đều là do nhị tiểu thư tặng ta, nàng tốt với Tiểu Cửu như vậy, đương nhiên Tiểu Cửu là tâm phúc của nàng rồi.
- Cũng coi ngươi có chút lương tâm đó…
Chu Mị Nhi bĩu môi nói.
Trần Tiểu Cửu lại tiếp tục rót mật vào tai:
- Nếu ta đã là tâm phúc của nhị tiểu thư rồi, thì mỗi mội sợi lông trên người ta cũng thuộc về nàng cả, ngay cả trái tim quý giá nhất của ta cũng thuộc về nhị tiểu thư rồi, người muốn ta làm thế nào, thì Tiểu Cửu ta sẽ làm như vậy, không dám trái lời!
Hắn vẻ nghiêm túc bộc lộ lòng trung thành của mình, đôi bàn tay thì cứ vuốt dần dần xuống cổ tay của Chu Mị Nhi, vẻ rất thưởng thức vậy.
Chu Mị Nhi thấy tên nhãi này dám nói càn nói bậy trước đám đông này, hơn nữa lại còn nói cũng rất hợp tình hợp lý nữa chứ, khiến nàng như dở khóc dở cười vậy!
Nhất là khi nàng nghe thấy Trần Tiểu Cửu nhắc tới " từng sợi lông trên người ta cũng thuộc về nhị tiểu thư" thì trong đầu nàng bỗng nhớ tới những sợi lông quăn quăn còn sót trên giường của nàng, lại còn những hành động mà hắn đã từng làm nữa chứ!
Nghĩ tới đây, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, dường như một bên là nước biển băng giá, một bên là ngọn lửa hừng hực, khuôn mặt cũng lộ ra lúc thì oán trách, lúc thì lại cảm thấy ấm áp.
Nhưng cho dù Trần Tiểu Cửu có thật lòng hay là giả dối, nhưng có được lời hứa vẻ nghiêm túc này của hắn rồi, thì Chu Mị Nhi có thừa lý do để quyết đấu với Hồng Âm cô nương này rồi.
Nhị tiểu thư ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ rất hiên ngang nói với Hồng Âm:
- Đồ lẳng lơ kia, chắc ngươi cũng đã nghe thấy Tiểu Cửu nhà ta nói gì rồi chứ? Tất cả những gì hắn có đều thuộc về ta hết, ta sai hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó, quyết không được làm trái ý ta.
Trần Tiểu Cửu vội vàng tiếp lời:
- Nhị tiểu thư, nàng nói đúng ý ta rồi, ta đứng trước mặt nàng hoàn toàn trung thành, quyết không có chút giả dối gì.
Hắn nói mấy câu vẻ son sắt xong, đôi tay lại bắt đầu vuốt ve lần mò tới những ngón tay ngọc ngà của Chu Mị Nhi.
- Đồ phóng đãng…
Chu Mị Nhi thầm than thở một câu, rồi rụt tay lại, không cho tên Trần Tiểu Cửu này làm tới nữa, rồi đến trước mặt Hồng Âm nói:
- Bây giờ ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta ta không cho phép Tiểu Cửu tằng tịu với ngươi nữa, hừ… tuyệt đối không được! ngươi là đồ lẳng lơ, chắc đã nghe rõ rồi chứ…
- Hôm nay hắn sợ cái vía của ngươi nên mới lấy lòng ngươi mà thôi, những hôm khác chỉ có ta và hắn, xem hắn có không thuận lòng ta không nào…
- Ngươi…
Tuy Chu Mị Nhi nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng đối với một người không biết xấu hổ là gì, cảm thấy những lời vừa rồi như không có tác dụng gì vậy.
Trần Tiểu Cửu cười cười hi hi, rồi ghé sát tai nàng khẽ nói:
- Nhị tiểu thư, chỉ cần sau này nàng đối xử tốt với ta như hôm nay, Tiểu Cửu bảo đảm sẽ không làm những chuyện mây mưa gì đó sau lưng nàng đâu.
Chu Mị Nhi véo mạnh một cái vào cánh tay hắn, nỉ non nói:
- Đồ phóng đãng không biết xấu hổ, lẽ nào ta đối xử không tốt với ngươi sao? Ngươi thích làm gì thì làm đi, ai thèm quản ngươi chứ?
Trần Tiểu Cửu vẫn ghé sát tai nàng thầm nói:
- Nhị tiểu thư, nàng lại ghe tuông rồi…
- Ngươi…
Khuôn mặt Chu Mị Nhi ửng đỏ lên, đang định nổi đóa lên, Trần Tiểu Cửu lại nhanh chóng đi tới trước mặt Hồng Âm cười hi hí nói:
- Hồng Âm cô nương, ý tốt của nàng, Tiểu Cửu xin lĩnh hội. Nhưng với giọng nói và diện mạo của nàng thì làm sao so sánh được với nhị tiểu thư nhà ta được chứ, dường như kém xa tới mười vạn tám ngàn dặm vậy, quả thật Tiểu Cửu ta khó mà có thể nảy sinh tình cảm yêu thương với nàng được! nàng… nàng từ bỏ ý định đó đi!
Chu Mị Nhi thấy Trần Tiểu Cửu nói ra những lời khen ngợi mình như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, nàng thầm nhìn trộm dáng vẻ cao ráo của Trần Tiểu Cửu, rồi thầm nói:
- Đồ phóng đãng, cũng biết nói những câu dễ nghe đó chứ, nhưng không biết là thật tình hay giả dối nữa!
Nếu là những cô nương bình thường khác, nghe được những lời châm chọc của Trần Tiểu Cửu này chắc đã che mặt nước mắt ngắn nước mắt dài mà chạy đi rồi.
Nhưng Hồng Âm cô nương đến từ Uy quốc, cũng là một người già đời có kinh nghiệm đối phó tình huống, đối với những câu nói vừa rồi của Trần Tiểu Cửu cảm thấy không có kinh ngạc gì, vẫn vẻ yểu điệu nói:
- Trần công tử, đó là do chàng chưa thưởng thức được cái hay của ta mà thôi, nếu ta và chàng hân hoan một lần, chắc sẽ không thể nào quên nổi ta được đâu…
Nàng nói xong, ánh mắt lại vô tình nhìn quét qua chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay Trần Tiểu Cửu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]