Chương trước
Chương sau
Các tài tử đều là người đọc sách, từ xưa văn nhân cùng khinh nhẹ, bất luận tài học tinh thâm hay không, thường vì một chút quan điểm tranh luận mà khắc khẩu với nhau, cho đến khi mặt đỏ tía tai.

Bản tính, phần lớn là uyên thâm quá ít người hiểu, giơ tay nhấc chân, đều có một chút kiêu ngạo,.

Đương nhiên, trừ lúc tán gái.

Nếu không có kinh nghiệm và địa vị nhất định, muốn được mọi người tán thành và tôn sùng, khó như lên trời.

Nhưng sự phát triển và thăng hoa của việc này, ngoài dự liệu của Trần Tiểu Cửu.

Đối với tài học của hắn, các tài tử không ngờ đều khâm phục tự đáy lòng, lời nói khẩn thiết, không có chút giả dối, không có bất kỳ người nào có quan điểm khác.

Trần Tiểu Cửu rất kinh ngạc với nhận thức của mọi người, càng nghĩ, càng thấy buồn.

Sở dĩ có bầu không khí này, phần lớn là vì địa vị của Thôi lão gia quá cao, cao đến mức thậm chí khiến họ không thể ngưỡng mộ.

Mà bản thân là người đầu tiên, cũng là người phá đi giới luật duy nhất, là tài tử có thể đối mặt trực tiếp so tài vớiThôi lão tổ.

Có chút khoa trương, tự nhiên khiến họ sinh ra sợ, không chống cự nổi cảm xúc.

Trần Tiểu Cửu vô cùng cảm kích, ôi.., Thôi lão tổ, ngài tuy đi rồi, nhưng vô hình trung để lại cho ta nhiều tác dụng vậy. Ngài yên tâm, việc lớn nhỏ của Thôi gia, ta nhất định thay ngài chăm sóc chu đáo, không để chút bại lộ nào.

Ma Tử thư sinh bước lên một bước, lo lắng nói:

- Trần công tử,huynh cứ vòng đi vòng lại nửa ngày như vậy, rút cuộc muốn nói điều gì? Lẽ nào những điều này có liên quan tới Chu Nhị tiểu thư sao?

Tài tử giai nhân nghe thấy lời này, đều phản ứng lại! Vẻ mặt kinh ngạc nhìn TrầnTiểu Cửu thần bí.

Tiểu tử này, được mọi người khen ngợi một chút, nhưng đến bây giờ, đối với bí mật của hắn và Chu Nhị tiểu thư, một chút cũng không hé lộ ra! Đừng đùa giỡn với mọi ngươichứ?

- Trần công tử, huynh mau nói về chính đề đi, chư vị tàitử sớm đã ngứa ngày rồi, rất là vội đó.

Thư sinh gầy nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Một khi đã như vậy, ta liền nói.

Trần Tiểu Cửu ho nhẹ một tiếng nói:

- Nhị tiểu thư nhà ta đẹp như tranh, xinh như tiên nữ, khiến các tài tử vây quanh. Mà Trần Tiểu Cửu ta, luận về diện mạo, ngọc thụ lâm phong, đã đạt tới cảnh giới cao siêu của tình nhân; luận về tài học, được các vị thừa nhận, có thể nói thi thư đầy bụng, cơ trí tuyệt luân.

-Hơn nữa , ta lại sinh ra ơ Chu gia, hừ..., cái gọi là gần quan được ban lộc, trong mắt chư vị tài tử, ta và Nhị tiểu thư liệu có được coi là nam tài nữ mạo, ông trời tác hợp không.

- Đúng vậy, quá đúng, Trần công tử, huynh nói không sai chữ nào, luận về tài học, luận về tướng mạo, luận về địa lợi, huynh và Chu nhị tiểu thư thực đúng là một đôi trời sinh à.

Ma Tử thư sinh thuận miệng phụ họa theo.

Trần Tiểu Cửu đột nhiên vỗ đùi tét một cái, vẻ mặt hậm hực thở dài một hơi nói:

- Ôi..nhưng nói ra thật xấu hổ, ta theo đuổi Nhị tiểu thư bao năm, tự hỏi lòng tâm thành chí kiên, cả người võ nghệ, nhưng Nhị tiểu thư trước giờ chưa từng đáp ứng yêu cầu của ta! Nhớ tới thực sự…, thực sự khiênta đau lòng.

Ma Tử thư sinh nghe lời này, kinh ngạc nói:

- Trần công tử, điều này là vì sao?

- Vấn đề chính là ở đây, chư vị tài tử, các vị thử đoán xem, vấn đề rút cuộc là ở đâu? Nếu ai đoán trúng, ta như cũ có thưởng.

Trần Tiểu Cửu giả bộ thương tâm muốn chết, trong lòng lại lén cười lạnh.

Từ khi hắn bắt đầu mê hoặc người, lại nói đến tướng mạo của Chu nhị tiểu thư, lại khiến mọi người bàn tới tướng mạo và học thức của hắn, tha mười tám vòng đường núi, cuối cùng rút cuộc gói lại một điểm mấu chốt.

Chỉ cần điểm mấu chốt này hoàn hảo, có thể lập tức thay đổi được nhận thức của các tài tử này với Nhị tiểu thư.

Một tài tử cáo chín thước dạt dào đắc ý nói:

- Lẽ nào là vì Chu nhị tiểu thư không có cảm giác với huynh?

Tiểu tử ngươi rút cuộc có đầu óc không vậy, không có cảm giác với ta? Lẽ nào chú ý tới cái đầu ngươi đây?Trần Tiểu Cửu bĩu môi chế nhạo nói :

- Ta đã là tình nhân chiếm được tình cảm của các vị giai nhân, làm sao có thể không lọt vào mắt của Nhị tiểu thư nhà ta chứ? Vị công tử này, thuật trinh thám của huynh còn phải học lại à.

Vị tài tử cao lớn này ngẩn ra, sờ cái mũi, mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng lui sang một bên.

- Hay là Chu nhị tiểu thư thích Ma Kính?

Một tài tử khác phỏng đoán.

- Ta ngất, không ngờ ngươi lại nghi ngờ Nhị tiểu thư nhu mỳ cao ngạo là đồng tính luyến ái? Đámtài tử bọn ngươi, thật đúng là khiến ta phải dùng hai chữ "thất vọng", con rận trên đầu hói của các ngươi đều không biết, còn nói chuyện gì tới học phú ngũ xe? Ta thật không còn gì để nói với các ngươi.

Các tài tử và giai nhân hứng trí, đem sự nghi ngờ này biến thành một vấn đề thảo luận, mồm năm miệng mười đoán già đoán non, đều muốn dẫn đầu đoán được, muốn diễu võ dương oai trước mặt mọi người.

Nhưng đoán đi đoán lại, tất cả đáp án đều bị Trần Tiểu Cửu phủ quyết.

Ma Tử thư sinh không chịu nổi, đạp chân nói:

- Trần công tử, cái này không đúng, cái kia không đúng, vậy huynh nói là vì sao? Nếu hợp tình hợp lý, ta sẽ tâm phục khẩu phục. Nếu đầu lừa không đúng với miệng ngựa, vậy..vậy huynh thật đáng hổ thẹn với chúng ta.

Trần Tiểu Cửu trong giây lát vỗ tay, vẻ mặt trầm giọng nói:

- Nói ra, nguyên nhân này thật hoang đường, nhưng là vì Chu nhị tiểu thư quá bận..thật sự quá bận.

Mọi người kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ một lúc lâu, lại nhếch miệng cười:

- Trần huynh, cái này huynh coi là lí do gì? Lí do này, hừ…, thật là hoang đường không thể lý giải.

- Chư vị tài tử đừng nóng vội, hãy nghe ta nói.

Trần Tiểu Cửu cẩn thận nói:

- Ta không hề đùa với chư vị tài tử, ta và Tiểu thư nhà ta nam tài nữ sắc, có thể nói là tuyệt hảo, nhưng chính vì nguyên nhân này mà không thể đi cùng nhau.

Chu Mỵ Nhi tuy ở xa đám đông, nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đứng trên đài cao bóng dáng mơ hồ, trong lòng hơi có chút lo lắng, nàng thật muốn đến gần nghe xem Trần Tiểu Cửu đàng chỉ điểm giang sơn thế nào, rút cuộc là nói những lời xấu hổ gì với đám tài tử.

Nhưng , nàng vừa mới nói lời thề son sắt với Bình Nhi, nàng tuyệt sẽ không nghe tên phóng đãng kia nói năng tầm bậy, lúc này nếu tới nghe lén, chẳng phải là có chút khó xử sao?

Bình Nhi nhanh nhẹn, nhìn thấy nỗi khổ của nàng, lắc đầu nói nhỏ:

- Nhị tiểu thư, chúng ta đứng ở đây làm gì? Hay là đi nghe trộm xem Tiểu cửu ca đang nói chuyện gì?

Chu Mị Nhi giả vờ giả vịt, giận dữ nói:

- Bổn tiểu thư mới không có tâm trạng nghe hắn nói luyên thuyên, không bằng đứng ở đây để được yên tĩnh một chút. Nếu đi nghe lén, một mình ngươiđi, ta không đi.

Nhị tiểu thư của tôi à, rõ ràng trong lòng ngứa ngáy, lại giả bộ hờn dỗi, thật đáng cười! Bình Nhi ngầm hiểu, kéo cánh tay ngọc ngà của nàng đi tới chỗ đám đông, cười nói:

- Nhị tiểu thư, tôi dắt cô đi nghe xem, tôi muốn xem Tiểu Cửu ca đang mây mưa những gì.

Chu Mỵ Nhi lắp bắp vặn vẹo thân mình, làm bộ như không muốn , thở dài một hơi nói:

- Ôi, nha đầu này không học tốt thì thôi, ta đành thỏa mãn tâm tư của ngươi, dẫn ngươi nghe chút xem rút cuộc tiểu tử này đang nói chuyện vô căn cứ gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.