Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu không nói gì chỉ mỉm cười, trong lúc cười hàm chứa sự hổ thẹn và bất đắc dĩ, hắn phát hiện sự sai lầm thái quá của mình, sai tùy hứng, sai vô tri. Chỉ vì sự cố chấp của bản thân, chỉ vì tình yêu lãng mạn của bản thân, trái lại phải đổi lại bằng tính mạng của người khác.

Trước đây hắn không cảm thấy đây là việc hoang đường cỡ nào, trái lại cảm thấy đây là biểu hiện hơn người của bản thân. Nhưng tận mắt nhìn thấy thi thể tiểu đạo đồng nằm trên mặt đất như vậy, mũi lại như ngửi thấy một chút mùi tanh của máu tươi đổ xuống, hắn đột nhiên phát hiện bản thân mình đã vô tình và nông cạn biết bao nhiêu.

Đổi lại, nếu mình là tiểu đạo đồng , bản thân có thể vì ân tình hay tình bạn mà lấy nghĩa xả thân như vậy không? Hừ…, rất rõ ràng, đáp án là không.

Trong lòng hắn hận người đàn bà yêu quái Nguyệt Thần kia đến thấu xương, nàng ta không chỉ hủy diệt tình yêu của mình, còn cướp đi tính mạng của tiểu đạo đồng , vợ mất bạn chết, nỗi đau của cả đời người.

Hắn khó chịu ho khan một lúc, ngồi trên đất nhìn Nguyệt Thần ở phía trên cao, tuy biết rõ sẽ chết, nhưng trong mắt toàn bộ không sợ hãi, cười lạnh nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, ta tuy hận không thể đem cái chết băm thây vạn mảnh, nhưng ta không đánh được lại tỷ, cũng thôi! Tỷ đến giết ta đi, thà ta chết dưới hoa, làm quỷ cũng phong lưu.

- Sau khi ta chết, tỷ băm thây ta thành vạn mảnh cũng được, vứt xuống đầm lầy, mãi không nhìn thấy mặt trời cũng được, nhưng ta hi vọng tỷ có thể chôn cất Đạo huynh tử tế! Nếu tỉ dám có chút bất kính với cả thi thể của huynh ấy, ta làm ma cũng sẽ không tha cho tỷ.

- Tại sao?

Nguyệt Thần khinh miệt cười nói.

- Đạo huynh biết rõ sẽ chết, vẫn có thể không oán không hận, lấy thân mạo hiểm, cao thượng như vậy, ai có thể bất kính?

Trần Tiểu Cửu cao giọng nói.

- Ta đồng ý với ngươi, một đời cao thủ, ngã xuống thế gian, ta vừa bi vừa đau, an tâm ta có thể không hậu táng cho hắn sao?

Nguyệt Thần con ngươi lóe sáng, đột nhiên giảo hoạt cười nói:

- Thật ra trong lòng ta cũng rất khâm phục ngươi, nếu không phải ngươi có tư tình với Hồng Hạnh, ta còn không nỡ giết ngươi.

Nàng ta nói xong, che miệng cười, run rẩy cả người, bộ dạng cười ấy giống như là liếc mắt đưa tình với tình lang.

- Như vậy ta vẫn phải đa tạ tỷ rồi.

Trần Tiểu Cửu nhìn Hồng Hạnh, hai tay mềm mại vắt qua cổ nàng, lại quả quyết nói với Nguyệt Thần:

- Hồng Hạnh là người phụ nữ ta yêu, cả đời này ta chưa thể kết duyên với nàng, nhưng kiếp sau ta mong nhất định sẽ sánh đôi cùng nàng, hừ.., nếu kiếp sau tỷ còn dám phá chuyện tốt của ta với Hồng Hạnh, ta…ta sẽ tiền dâm hậu sát, vừa gian vừa giết…

Nguyệt Thần không thèm để ý tới lời nguyền rủa của Trần Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ, cười nhạo nói:

- Ai da…., tiểu lang quân tuấn tú ngươi, thật là có lòng dạ độc ác, ta lại có chút thích ngươi, nếu có kiếp sau, ta và Hồng hạnh cùng gả cho ngươi, đến lúc đó không biết ai là lớn, ai là nhỏ.

Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:

- Hồng Hạnh mới là vợ chính của ta, tỉ nhiều nhất cũng chỉ làm tiểu thiếp, nhưng cả đời ta sẽ không bao giờ sủng hạnh tỷ, để tỷ buồn bực, cả đời làm trinh nữ.

- Ha ha…

Nguyệt Thần liếm môi đỏ, cười càng ngày càng quyến rũ:

- Hoang phí của trời.

Hồng Hạnh nghe tới đây, ôm chặt cổ Trần Tiểu Cửu, ôm hắn trong lòng, cực kỳ đau khổ nói:

- Tiểu Cửu, chàng đừng nói như vậy, thiếp sẽ không để chàng chết, nếu chàng chết, thiếp cũng không sống nữa, thiếp phải đi cùng.

Trần Tiểu Cửu cười vô vị, an ủi nói:

- Nha đầu ngốc, đừng nói những lời ngốc nghếch đó, nói những lời hay cho Cửu ca, nếu nàng nhớ ta, ta sẽ xuất hiện trong mộng, nếu nàng ăn không ngon, ngủ không ngon, đen gầy, ta sẽ đánh mông nàng đó.

Hồng Hạnh khóc nức nở, giãy dụa khỏi Trần Tiểu Cửu, chạy đến cạnh Nguyệt Thần, quỳ ôm chân nàng ta nói:

- Giáo chủ, tỷ thả chàng ra, tỷ là sư phụ của muội, chàng là người muội yêu, muội đều không muốn ai gặp chuyện, chỉ cần tỷ thả chàng ra, muội thề, đời này kiếp này không gặp chàng nữa, nếu vi phạm lời thề, trời giáng ngũ lôi.

Hồng Hạnh khóc như mưa, Nguyệt Thần lại cười quyến rũ hơn, nàng ta nhẹ nhàng vuốt đầu Hồng Hạnh, cười nhạo nói:

- Hạnh nhi, muội bây giờ là vì yêu hắn, mới nói như vậy.

- Nếu ta đoán không nhầm, tên tiểu lang quân tuấn tú này nhất định còn có người thân mật khác?

Nguyệt Thần đột nhiền nói thẳng với Trần Tiểu Cửu:

- Ngươi có thể đảm bảo cả đời này ngươi chỉ yêu mình Hồng Hạnh không? Cả đời yêu muội ấy, sủng ái muội ấy, thương muội ấy, bảo vệ muội ấy không? Ngươi có thể không? Ngươi có thể không?

Nói xong, vẻ mặt của Nguyệt Thần đột nhiền trở lên dữ tợn.

Trần Tiểu Cửu nghe thấy sự nghi ngờ của Nguyệt Thần, nhất thời giật mình, không biết trả lời ra sao. Trong đầu hắn xoay tròn, Song nhi, Đơn nhi, Tuệ Nương, tiểu thư đồng, còn có cả nhị tiểu thư tính tình cổ quái, tất cả xoay vòng trong đầu hắn. Suy nghĩ cẩn thận, không ngờ một người cũng không thể vứt bỏ, đây chính là vì sự bác ái của mình, hay là vì lòng tham không đáy của mình?

Nguyệt Thần thấy hắn thần sắc hoảng hốt, cười lạnh nói:

- Tiểu lang quân, bị ta nói trúng rồi chứ gì, hừ, ngươi đang nghĩ tới những nhân tình của ngươi chứ gì?

- Là vậy thì sao? Tình yêu của ta với Hồng Hạnh vẫn không thay đổi!

Trần Tiểu Cửu nhìn dung mạo lẳng lơ của Nguyệt Thần, có chút chột dạ nói.

- Chậc…, nói rất hay.

Nguyệt Thần khinh thường nói:

- Đàn ông quả nhiên đều chẳng là cái gì tốt, trong xương tủy đều là hạ lưu, lòng tham vô đáy. Ngươi có báu vật Hồng Hạnh như vậy còn chưa đủ, không chỉ muốn thê thiếp thành đàn, còn muốn tam cung lục viện, chỉ dựa vào cái này, ngươi cũng đáng chết rồi.

- Giáo chủ, tỉ đừng giết chàng, là do muội dụ dỗ chàng, là Hồng Hạnh không tốt! Chàng rất thích muội… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hồng Hạnh khóc lóc kể lể..

- Đồ ngốc, muội thật là ngốc, đợi khi muội già rồi, hắn còn yêu muội sao? năm tháng kéo tới tuổi già, sớm muộn có một ngày, muội sẽ bị những tiểu yêu tinh mới được sủng ái đuổi ra khỏi cửa, sau đó muội và con muội sẽ phải du đãng nơi khe suối đơn côi, suốt ngày lạnh lẽo đói khổ, buồn bực mà chết.

Nguyệt Thần nói đến đây, trên mặt u ám, bi tình tự phát.

Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng nói:

- Tỷ cho rằng đàn ông khắp thiên hạ đều xấu xa như tỉ nói sao? Lẽ nào cha tỉ chính là người như vậy? Lẽ nào mẹ của tỷ cũng lẻ loi hiu quạnh như vậy?

- Ngươi câm miệng.

Nguyệt Thần hai tay ôm đầu, bộ mặt dữ tợn, đột nhiên rống lên giận dữ:

- Ngươi đừng nói nữa, những lời chết người không ai muốn nghe cả.

- Giáo chủ, tỉ đừng giết chàng, chàng là người tốt, nếu tỷ giết chàng, muội, muội hận tỷ cả đời,

Hồng Hạnh ôm lấy chân nàng ta, nước mắt giàn dụa nói.

Nguyệt Thần thở dài một tiếng, còn chút lực, đẩy Hồng Hạnh ra, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Hồng Hạnh, thà đau ngắn còn hơn đau dài, cho dù bây giờ muội hận ta, ta cũng phải giết chết hắn, sau này muội già rồi, sẽ biết sư phụ làm là đúng hay sai.

- Giáo chủ…

Hồng Hạnh nghe câu này, cực kỳ đau khổ, thương tâm vô cùng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Nguyệt Thần chậm rãi tới bên Trần Tiểu Cửu, trong ánh mắt đầy quyến rũ:

- Tiểu lang quân, ta thật không nỡ giết ngươi…

Trên miệng nàng ta chậc khen ngợi, kiếm trong tay hướng về phía trái tim Trần Tiểu Cửu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.