Đương lúc Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn hai tay, vui mừng ngoài ý muốn, tên quan quân kia giận dữ đánh thẳng vào tự tôn của gã, cố gắng nhịn đau, tay trái thành quyền, nhanh chóng hướng gã đánh tới.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng đang cúi đầu suy nghĩ, nhưng ngay khi luồng khí tức mênh mông này tuôn trào, trong tai hắn lại nhạy cảm nhận thấy được tên quan quân kia đang tung một quyền kình phong yếu ớt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy tên quan quân kia ra quyền nhanh như chớp giật, nhưng trong mắt hắn lại trở nên rất thong thả, nhất cử nhất động của chiêu thức, hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
Hắn không hiểu gì về chiêu số tấn công hay phòng thủ, liền đưa nắm tay ra đón, vụng về chậm chạp nắm chặt cổ tay của tên quan quân. Tên kia sợ hãi thầm mắng tiểu tử này đê tiện vô sỉ, không ngờ là cao thủ chơi trò giả trư ăn hổ. Gã liền gặp chiêu phá chiêu, cổ tay lật lại, muốn chế ngự lại Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, sức mạnh hùng hậu là gì, chỉ bằng sức lực thường nhân há có thể sánh ngang ư?
Trần Tiểu Cửu tuy rằng chiêu số bình thường, nhưng sức mạnh lại to lớn đủ để có thể lấy đó bù vào chỗ thiếu hụt kia. Hắn bắt lấy cổ tay viên quan quân, chỉ đơn giản là bóp nhẹ một cái, chợt nghe tiếng " Rắc rắc " không ngừng lọt vào tai, cổ tay của tên quan quân kia liền vỡ vụn ra, gãđau quá liền hét to một tiếng, vừa thẹn vừa xấu hổ, chỉ không đến một hơi thở đã đau đớn đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Hết thảy sự tình phát sinh khiến tiểu đạo đồng ngạc nhiên không thôi, hắn tiến lên bắt lấy cổ tay Trần Tiểu Cửu, muốn thăm dò một chút chỗ kỳ diệu trong đôi bàn tay này.
Trần Tiểu Cửu cúi đầu nhìn gã quan quân đã bất tỉnh, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, bỗng nhiên lại có một bàn tay dày nặng duỗi ra nắm lấy bàn tay hắn, Trần Tiểu Cửu tưởng rằng một tên tặc tử nào đó có ý đồ công kích hắn, trong lòng cười thầm. Hắn ai đến cũng không từ chối liền phản thủ bắt lấy cổ tay của gã kia, cau mày xuất toàn thân lực lượng, hung ác bóp mạnh, hắn vốn tưởng rằng sẽ nghe được tiếng động " Rắc rắc " tuyệt vời kia.
Nhưng mà hắn chỉ cảm thấy người nọ cổ tay cứng rắn như sắt, không có một chút dấu hiệu bị nghiền nát, Trần Tiểu Cửu giật mình kinh sợ, lại xuất ra luồng khí lực kia dùng sức bóp mạnh, nhưng hắn vẫn không làm gì được. Hắn cực kỳ kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên, chợt thấy tiểu đạo đồng đang đứng ở trước mặt hắn, trong mắt chợt lộ ra một tia kinh ngạc.
- Đạo huynh, ngươi như thế nào lại động tay động chân với ta?
Trần Tiểu Cửu lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt áy náy nói.
Tiểu đạo đồng trong lòng rất là kinh ngạc, mới vừa rồi Trần Tiểu Cửu đã xuất ra lực lượng tuy rằng không chút mảy may làm lay động được gã, nhưng trong lòng gã rất là tinh tường, chiếu theo sức mạnh Trần Tiểu Cửu đã bộc phát ra, đủ có thể sánh vai cùng với các võ lâm cao thủ, ít nhất hẳn so với Liêu thị tam hùng cũng cao hơn một cấp bậc, chẳng lẽ thằng nhãi này đúng là lộ cao thủ thâm tàng bất lộ?
Gã xoay tay nắm lấy mạch môn Trần Tiểu Cửu mà kiểm tra, chỉ thấy trong đan điền của Trần Tiểu Cửu rỗng tuếch, không hề có chút chân khí nào, điều này khiến gã cảm thấy kỳ quái, thầm than lúc này chính mình cũng đã nhìn thấy mà, gã lắc lắc đầu cười nói:
-Trần huynh, ngươi lừa ta đắng quá, đây rốt cuộc là công phu gì vậy? Không có nội lực, như thế nào lại có thể có sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là yêu pháp sao?
Cái gì yêu pháp, ngươi thật là không biết hàng, cái này rành rành là đạo gia thần công người gặp người mê - Thuật trong phòng mà, chỉ có điều ta không thèm nói với ngươi thôi! Trần Tiểu Cửu cười thần bí nói:
- Đạo huynh, ngươi đang nói cái gì, ta nghe mà không hiểu? Ta làm sao mà biết yêu pháp!
Tiểu đạo đồng thấy hắn giả bộ ngây ngô, cũng không muốn hỏi đến nguồn cơn nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn thoáng qua tên quan quân đã hôn mê kia liền xuất ra một thanh chủy thủ, khom người hung ác tiến đến. Tiểu đạo đồng cầm lấy cổ tay hắn, buồn bã nói:
-Xem như là nể mặt ta, ngươi hãy lưu cho y một mạng sống đi!
- Đạo huynh, ngươi một lòng hướng thiện, Tiểu Cửu thật khâm phục!
Tiểu đạo đồng cúi đầu nhìn thi thể đầy đất, mùi máu tươi đầy trời, cảm hoài thương tâm nói:
-Ta thật sự không muốn thương tổn bọn họ, bọn họ đều là nam nhân nhiệt huyết, rường cột của Đại Yến. Nếu là bọn họ thật sự chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây, cũng xem như là chết oanh liệt.
Gã thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời Lãnh Nguyệt cảm thán:
- Đằng này những kẻ đó lại chết không minh bạch dưới tay người một nhà, vậy là sao, là sao chứ?
Trần Tiểu Cửu không rõ tiểu đạo đồng vì sao bộc phát cảm thánnhư thế liền vỗ vai của gã trấn an:
- Đạo huynh, ngươi có tấm lòng thiện tâm như thế thật là đáng quý, nếu trên đời này mỗi người đều có ý tưởng giống như ngươi, thì thế gian này tất sẽ trở thành chốn cực lạc thiên đường!
- Đáng tiếc chúng ta vẫn là con người, hễ là con người tất sẽ còn có thất tình lục dục. Chỉ cần là con người thì đều phải như thế!
- Chẳng hạn như ta, vì người yêu của ta, ta có thể buông tha cho tất cả, giết chết tất cả, hủy diệt tất cả , cũng không hối hận chút nào!
Trần Tiểu Cửu nhìn tên quan quân đã hôn mê trên mặt đất kia như đinh đóng cột nói.
Tiểu đạo đồng thắc mắc nói:
- Chẳng lẽ không có biện pháp nào để có thể phòng ngừa việc giết chóc hay sao?
Trần Tiểu Cửu nhếch khóe miệng, cười trêu nói:
- Biện pháp cũng không phải không có, chẳng qua...
- Trần huynh mời giảng!
Tiểu đạo đồng con mắt sáng lóe sáng, chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu nói.
Trần Tiểu Cửu vỗ bờ vai của gã nói:
- Trừ phi đạo huynh ngươi làm Đại Yến Hoàng đế, chăm lo việc nước, hùng tâm vạn trượng. Bên trong áp chế quân phiến loạn, ngoài bình định kẻ xâm lược. Lấy chiến tranh để ngăn chặn chiến tranh, đem gấm vóc giang sơn thu về một mối, thì thiên hạ yên ổn rồi!
- Rồi sau đó đem gươm giáo chất vào kho, thả những con chiến mã về Nam Sơn không dùng nữa; phát huy đức lương thiện, giáo hóa những kẻ gian ngoan những hạng không thông hiểu. Như thế, trăm năm sau, thiên hạ sẽ thái bình!
Tiểu đạo đồng nghe xong, dường như đắm chìm trong thế giới lý tưởng mà Trần Tiểu Cửu vẽ ra, thật lâu sau, gã hướng về Trần Tiểu Cửu cười thần bí:
- Trần huynh, cũng thật là quốc sĩ!
- Ngươi nếu là một ngày kia tham ngộ chính sự, thảo luận việc nước. Liền có thể phóng tay mà làm, tay cầm binh mã thiên hạ, lấy chiến tranh để ngăn chặn chiến tranh, đem giang sơn thu về một mối, làm cho thế gian từ nay về sau sẽ không còn giết chóc vô nghĩa nữa!
Tiểu đạo đồng tha hồ tưởng tượng.
- Đạo huynh, ngươi cũng sai rồi! Text được lấy tại truyentop.net
Trần Tiểu Cửu vui cười nói:
- Ta nếu thật sự lợi hại như vậy, lão Hoàng đế kia còn có thể dễ dàng để cho ta sống sót trên đời này sao? Thế gian này có mấy người sẽ giống như đạo huynh tín nhiệm ta như vậy?
Tiểu đạo đồng nghe được ngẩn người ra, tinh quang trong mắt trong nhất thời ảm đạm, gã không cam lòng nói:
- Tiểu Cửu, nếu là Hoàng đế tín nhiệm ngươi, ngươi thật sự có thể làm cho thiên hạ nhất thống, bốn biển thái bình, khiến thế giới này trở nên yên bình sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]