Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu kỳ thật đã từ trong miệng tiểu đạo đồng biết được phần nào tin tức, hắn thấy Đông Mai bốn người khuyên bảo không nói, bất đắc dĩ đành lắc đầu, nghĩ đến chỗ nhất định là các nàng biết hắn và Diệp Ngâm Phong là anh em kết nghĩa nên mới không nói. Hắn cũng không tiện hỏi lại, đợi cho Hồng Hạnh cô nương tiến đến, tất cả sự tình tự nhiên sẽ được tra ra manh mối. Nghĩ đến đây, hắn có chút phiền muộn nói:

- Chúng ta chẳng lẽ thật sự còn muốn chia ly một thời gian sao? Các nàng muốn đi đâu, ta... Ta thật không nỡ!

Xuân Vũ cười cười nhạo nói:

- Tướng công vừa mới thành vợ chồng với chúng ta, liền luyến tiếc không nỡ rời khỏi tỷ muội chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi đã mê mẩn thân thể tỷ muội chúng ta rồi sao?

Mắt phượng hiện ra một tia kiều mỵ vẻ mặt, nàng nhấp nháy mắt hướng về chiếc giường lớn, phong tình vạn chủng nói:

- Tướng công, thời gian vẫn còn sớm, không bằng chúng ta năm người lại đến chiếc giường lớn kia, cùng nhau điên cuồng một trận?

Nàng tiến lên ôm cổ Trần Tiểu Cửu, thân thể mềm mại thân thiết quấn chặt ở trên người hắn, quyến rũ cười, nhẹ nhàng nũng nịu nói: Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

- Chúng ta năm người chăn lớn cùng ngủ, cùng nhau hưởng thụ mùi vị thực cốt một chút, chẳng phải là tốt sao?

Mấy tỷ muội vừa nghe Xuân Vũ nói ra như vậy đều xấu hổ, đều không theo mà cũng chẳng buông tha, xoay nắm tay nhẹ nhàng kéo bả vai của nàng.

Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên cả nửa ngày, vưu vật phong mãn ở trong lòng hắn không ngừng rung động, khiến cho hắn tâm tình ngứa ngáy rối loạn, hận không thể chỉ trong một hơi đem nàng nuốt vào. Hắn nhìn vẻ mặt kiều diễm của Xuân Vũ, cười xấu xa nói: - Nương tử yêu của ta, quả nhiên mấy nàng kia không muốn cùng vui vầy cá nước với chúng ta, vậy thì chúng ta hai người hãy cùng hưởng thụ một phen nhé!

Hắn cười vẻ mặt dâm đãng, ôm Xuân Vũ liền hướng về chiếc giường lớn đi đến.

Xuân Vũ cũng không giãy dụa, cười duyên hướng ba tỷ muội nói:

- Các ngươi không gia nhập sao? Chỉ biết thẹn thẹn thùng thùng, không chịu giải khai tâm tình, hừ... Ta mặc kệ các ngươi!

Ba vị tỷ muội nghẹn họng nhìn nhau trân trối, hoàn toàn không nghĩ tới Xuân Vũ lại lớn gan đến như thế.

Đang lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận hô sát kịch liệt, tiếng động từ xa đến gần, bằng thanh âm này có thể phán đoán hẳn là có rất nhiều người hướng bên này mà chạy tới.

Trần Tiểu Cửu không nỡ bỏ qua đoạn trường phong hoa tuyết nguyệt này, luyến tiếc đem Xuân Vũ đặt xuống, khẩn trương nói:

- Không nghĩ đến hành tung của chúng ta đã bị bọn kia phát hiện, có lẽ nên gấp rút trốn đi thôi!

Xuân Vũ vẻ mặt phong hoa biến thành giận dữ, ngọc phong rung động, đập bàn nói to:

- Ai dám lớn gan như vậy, dám quấy nhiễu hảo sự của ta cùng với tướng công, ta quyết không thể tha cho y!

Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng thầm, cô nàng này thật là háo sắc, tình huống khẩn cấp như thế, không ngờ còn nghĩ chuyện phong nguyệt, quả là bảo vật!

Xuân Vũ vỗ xuống bàn, trong lòng chợt kinh hãi, nhìn thoáng qua mấy tỷ muội, ngây ngốc nói:

- Ta... Công lực của ta sao giống như là đã yếu bớt hai thành vậy? Là chuyện gì đây ?

Các nàng kia cũng vận công thử một chút, đều phát hiện công lực đều tổn thất hai thành, Đông Mai kích động đoán:

- Có phải là tên cẩu tặc Vương Thuận Phát đã động tay động chân, muốn nhân cơ hội này tiêu hao công lực chúng ta ?

Trần Tiểu Cửu không dám đem sự tình nói cho bọn họ, hung hăng vỗ bàn nói:

- Vương Thuận Phát này đúng là đồ cẩu trệ, mặt người dạ thú, chuyện xấu xa gì cũng đều làm được, chuyện này, nhất định là y làm.

- Các nương tử, các nàng không cần phải tức giận, các nàng thương tâm sẽ khiến tướng công ta đau lòng mà chết, Vương Thuận Phát kia đã bị ta giết chết, cũng coi như đã báo đại thù cho các nàng.

Hắn nghe được mỗi người đều tổn thất hai thành công lực, thầm nghĩ rằng phần nội lực tổn thất này chẳng phải là đều chảy vào trong cơ thể chính mình sao? Theo lời các nàng thì mỗi người nội công giảm bớt hai thành, vậy tính ra nội lực của chính mình chẳng phải là cùng với tứ đại hoa đán giống nhau sao?

Đông Mai nhìn từ trên xuống dưới Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng giơ tay cầm mạch môn hắn xem xét một phen, kỳ quái nói:

- Chàng không có một chút nội lực, như thế nào lại có thể giết chết Vương Thuận Phát ? Chàng cũng biết Vương Thuận Phát là một cao thủ phi thường lợi hại.

Chuyện này cũng không phải là Đông Mai coi lầm. Phương pháp tra xét mạch đập , chỉ có thể dò ra khí tức trong đan điền Trần Tiểu Cửu, mà hắn sở tu là thuật trong phòng so với những loại công pháp bình thường vốn sĩ không giống nhau, tất cả nội lực đều không tồn tại trong đan điền, mà là phân biệt lưu vào bên trong kinh mạch của hắn. Công pháp kỳ quái như thế , Đông Mai làm sao phát hiện được!

Đông Mai suy nghĩ một hồi, đôi mi thanh tú nhíu lại nói:

- Khốn Long đầm này vốn là tử địa, nếu không có khinh công tuyệt đỉnh, thì khó mà tiến vào, chàng bằng cách nào mà vào được đây?

Trần Tiểu Cửu hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, cười ha hả nói:

- Ta có một bằng hữu thần bí, quan hệ không tầm thường, võ công cao sâu không lường được, mạo hiểm mang ta tiến vào, không nghĩ tới lại làm cho chúng ta một chuyện hay!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.