Xuân Vũ xấu hổ không thể tả, hung hăng liếc Trần Tiểu Cửu một cái nói:
- Tiểu tử hoa tâm loạn tính kia, ai là vợ của ngươi? Ngươi mà tiếp tục nói lung tung, cẩn thận ta làm cho ngươi sống không bằng chết!
- Làm thế nào để khiến ta sống không bằng chết?
Trần Tiểu Cửu không rõ cho nên không biết việc này là như thế nào!
Trong ánh mắt Xuân Tuyết xen lẫn giữa ngượng ngùng và tức giận, hung hăng ngắm dưới khố hắn vài lần. Trần Tiểu Cửu rốt cuộc cũng hiểu ra, cô nàng này, quả nhiên là cùng một cấp bậc ngược đãi điên cuồng giống Đan Nhi!
Hắn cười ha hả, lại hỏi Hạ Hà và Thu Hương, hai mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ, tươi sáng như hoa xuân. Hai tiểu mỹ nhân cúi đầu không nói, cũng không biết trong lòng rốt cuộc có ý tưởng gì.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không phải vợ của Trần Tiểu Cửu sao? Ai…, xem ra hôm nay ta khó có thể phục mệnh!
Hắn thở dài một tiếng, làm bộ phải đi.
Đông Mai mắt thấy hắn xoay người phải đi, trong lòng tha thiết, vội vàng hô:
- Tráng sĩ chậm đã! Ta… Ta còn phải nói ra suy nghĩ của mình.
- Như thế nào? Các ngươi lại đổi chủ ý? Nói mau, rốt cuộc trong các ngươi ai là vợ của Trần Tiểu Cửu?
Đông Mai ở trong bốn người, sắc mặt nàng thẹn thùng, cảm thấy bối rối, còn ba vị tỷ muội liếc mắt nhìn nhau một cái, nhấp nháy môi, xem như hạ quyết tâm, xấu hổ nói:
- Tráng sĩ, thật không dám dấu, toàn bộ bốn người chúng ta… đều là vợ của Trần Tiểu Cửu!
Thanh âm thật nhỏ, giống như không thể nghe thấy.
- Cái gì?
Trần Tiểu Cửu làm bộ như không nghe được rõ ràng, nghiêng thân mình về phía trước nói:
- Ngươi nói lại lần nữa?
Xuân Vũ tức giận lắc lắc thân mình nói:
- Chẳng lẽ ngươi là kẻ điếc sao? Tỷ tỷ nhà ta nói, toàn bộ bốn người chúng ta đều là vợ của Trần Tiểu Cửu, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm, khóe miệng vểnh lên, khinh thường nói:
- Các ngươi nói bừa, ta cũng không tin, Trần Tiểu Cửu thì có tài có đức gì, vậy mà cưới được bốn ngườivợ như hoa như ngọc?
- Có gì mà không đáng tin, bốn người chúng ta quả thật là vợ của hắn!
Đông Mai thề son sắt nói.
- Trần Tiểu Cửu có chỗ nào tốt? Không ngờ lại được các ngươi phó thác cả đời? Ta cảm thấy hắn chỉ là một phàm phu tục tử thôi!
Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt nói.
- Lớn mật!
Xuân Vũ mắt hạnh trợn lên nói:
- Tướng công ta anh tuấn tiêu sái, khí độ siêu quần, học thức uyên thâm, kỳ nghệ phi phàm, làm sao một kẻ vô tri như ngươi có khả năng so sánh được?
Trần Tiểu Cửu nghe Xuân Vũ tấm tắc khen mình, trong lòng có chút vui sướng. Cô gái nhỏ này miệng lưỡi đúng là có chút lợi hại, nhưng lời nói lại rất xuôi tai!
- Vừa rồi ngươi nói Trần Tiểu Cửu không phải tướng công của ngươi mà, bây giờ lại nói xạo, ta không tin đâu!
Trần Tiểu Cửu đáp lại nói.
- Ta vừa rồi… ta vừa rồi phải… Là nói hoảng!
Xuân Vũ cãi lại nói, hai gò má giống như bông hoa hải đường đẹp đẽ ướt át, lại như hoa hồng diễm lệ rực rỡ.
Muốn bốn cô gái nhỏ này thừa nhận ta là tướng công bọn họ thật là một chuyện không dễ dàng, hắn mắt thấy trên bàn bên cạnh bày văn phòng tứ bảo, con ngươi vừa chuyển, nảy ra sáng kiến.
Hắn đem văn phòng tứ bảo cầm lên, quét quét vài nét bút, một tờ văn thư như rồng bay phượng múa được đưa tới trước mắt bốn nàng nói:
- Nếu các ngươi thật sự là vợ của Trần Tiểu Cửu, liền để lại một dấu vân tay ở trên văn thư này, miễn cho bị làm giả, hại ta cứu nhầm người!
Bốn nàng không nghĩ tới người này lại tâm tư kín đáo phi thường, nhưng lại phải điểm chỉ vào văn thư này, các nàng không biết làm thế nào cho phải? Đôi mắt các nàng nhấp nháy, trở nên do dự.
- Như thế nào? Các ngươi không dám điểm chỉ? Xem ra các ngươi đang lừa gạt ta!
Trần Tiểu Cửu cầm lấy tờ văn thư, cũng không quay đầu mà đi ra ngoài.
- Tráng sĩ xin dừng bước!
Đông Mai xinh đẹp tuyệt trần nhíu mày lại, khuôn mặt lo lắng u ám, nũng nịu la lên.
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Nhóm tiểu nữ các ngươi, một lúc nói thế này, lúc khác lại nói thế kia, nói các ngươi điểm chỉ vào văn thư, các ngươi lại không chịu, rốt cuộc là có ý gì?
- Tráng sĩ… Chúng ta…
Đông Mai muốn nói lại thôi.
- Ta hỏi các nàng một lần cuối cùng, các nàng rốt cuộc có phải là vợ của Trần Tiểu Cửu không?
Trần Tiểu Cửu thờ phì phì phát ra tối hậu thư.
- Chúng ta… Phải… Là vợ của hắn! Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Đông Mai nói xong, trái tim nhảy loạn, thầm nghĩ, cũng không phải các nàng không thừa nhận, Hồng Hạnh tỷ tỷ sớm đã ái mộ Trần Tiểu Cửu, chúng ta vung đao đoạt người yêu của tỷ tỷ, chẳng phải là mất tình cảm tỷ muội à?
- Nếu các nàng quả thật là vợ của hắn, liền điểm chỉ lên đây!
Hắn đem văn thư và nghiên mực đặt ở bên cạnh Đông Mai. Sắc mặt lạnh như băng, bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Đông Mai cắn cắn môi, thở dài một tiếng, hạ quyết tâm, quay lưng lại lấy ngón tay chạm vào nghiên mực một chút, liền lăn tay vào tờ văn thư.
Trần Tiểu Cửu thấy tay nàng không thuận tiện, khom người tiến đến, nắm lấy bàn tay nàng, nhanh nhẹn điểm chỉ lên tờ văn thư. Trong nháy mắt khi Trần Tiểu Cửu cầm lấy tay nàng, Đông Mai bỗng nhiên cảm thấy bàn tay này không ngờ có chút quen thuộc, hơn nữa hơi thở trên người hắn cũng khiến Đông Mai sinh ra cảnh giác, nàng ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, vừa cảm thấy quen thuộc, lại có cảm giác xa lạ.
Hắn từng bước từng bước giúp đỡ bốn nàng điểm chỉ lên tờ văn thư, cảm thấy vô cùng cao hứng, kể từ bây giờ, bốn cô gái nhỏ này có phải là nên về nhà mình? Cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!
Trần Tiểu Cửu đang âm thầm đắc ý, đã thấy Đông Mai ngực phập phồng, đôi mắt chờ mong, ánh mắt như đang theo dõi hắn. Trong lòng hắn kinh hoàng, âm thầm thán phục bộ ngực sữa Đông Mai nóng bỏng và thân hình mềm mại, thuận miệng vui cười nói:
- Cô nương vì sao nhìn ta như hổ rình mồi vậy? Chẳng lẽ sợ ta không thực hiện lời hứa sao?
Đông Mai kinh ngạc chăm chú nhìn nửa ngày, trong đầu lấy hết khả năng suy nghĩ cái cảm giác quen thuộc này, trong giây lát linh cảm đột nhiên hiện lên, nàng cau mày, trong mắt tràn đầy ủy khuất nhìn Trần Tiểu Cửu, lắp bắp nói:
- Ngươi… Tên khốn khiếp này, ta biết ngươi là ai, ngươi… Ngươi chính là Trần Tiểu Cửu!
Lời vừa nói ra, ba vị cô nương khác cũng quá sợ hãi, đôi mắt sáng trợn lên, đều cao thấp đánh giá nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu. Xuân Vũ nhìn thật lâu sau, đột nhiên cả giận nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi là cái đại phôi đản, ta hận ngươi chết đi được, không ngờ còn dám bức bách chúng ta làm vợ ngươi, ngươi… Ngươi có tỷ tỷ của ta còn chưa đủ, lại còn muốn đem bốn tỷ muội chúng ta thu vào trong túi, ngươi… Ngươi thật là tên nhìn đông ngó tây! Nếu việc này bị Hồng Hạnh tỷ tỷ biết, còn không lột da của ngươi ra!
Trần Tiểu Cửu bị vạch trần thân phận, trong giây lát đứng lên cười ha ha, lập tức hạ giọng nói:
- Bốn vị mỹ nhân chớ kinh hoảng, đêm dài đằng đẵng, ta chỉ đùa các ngươi một chút thôi, các ngươi đừng có tưởng thật!
Hắn đem mặt nạ của mình lấy ra, khuôn mặt tuấn lãng một lần nữa tỏa ra sức sống bừng bừng.
Đông Mai không biết như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một đoàn lửa nóng, một cỗ ngứa ngáy, rõ nét. Thứ cảm giác này qua lại trong thân thể, dường như muốn ăn mòn lý trí của nàng. Nàng chịu đựng loại cảm giác tê dại khôn tả này, vặn vẹo thân hình, trong lời nói chứa đầy u oán nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi đúng là đại phôi đản, bốn người chúng ta bị trói trong này, cử động cũng không thể được, đáng thương như thế, bi thương như thế, mà ngươi vô tâm không để ý, còn trêu chọc chế nhạo chúng ta, ngươi nghĩ bốn tỷ muội chúng ta dựa vào cái gì mà chịu đựng!
Trong thanh âm nàng tràn đầy u oán và gào thét, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, như hoa lê trong mưa, làm người ta hết sức trìu mến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]