Người vừa ra tay là "vợ yêu" của Thôi Châu Bình, Thôi Tư Quý y bán cái mông, một gậy này của y đánh xuống, liền đánh gẫy một chân của Tôn Kiến. Xuống tay rất độc, khiến người ta nhìn quá mức kinh hãi , hút một ngụm khí lạnh.
Mà một số thủ hạ kia của Tôn Kiến lại đang ở trên một cái vọng lâu khác cách một hàng rào, tuy mắt mở to nhìn Tôn Kiến bị đánh, nhưng lại không có cách gì giúp, chỉ có thể thê thảm kêu gọi tên của thiếu gia.
- Ta đau chết mất, đau chết mất, đồ chó nhà ngươi, đợi ta báo cha ta, để ông ấy bắt ngươi vào nhà lao, chặt đầu thị chúng.
Tôn Kiến ôm đùi, ngơ ngác nói,.
Đám tài tử nhìn thấy cảnh này, trái tim không đành lòng, quân tử dùng miệng không dùng tay, thói quen của họ dùng miệng giết người, sử dụng bạo lực để giải quyết phân tranh không phải là điều họ muốn. Nhưng thấy Tôn Kiến nằm dài trên mặt đất kêu rên, trong lòng lại dấy lên sự thoải mái không thể diễn tả hết..
Vũ lực, quả nhiên là biện pháp giải quyết mâu thuẫn cuối cùng, Thôi Tư Quý cũng thật độc.
Trong lúc mọi người than thở, Thôi Tư Quý xoay cây gậy, lại muốn tiến lên hành hung, Thôi Viễn Sơn lại e phiền phức, vội vàng bảo gia đinh ngăn gã lại, trong lòng lại thầm than trách y.
Thôi Tư Quý bị mấy người dưới ngăn lại, giơ nanh múa vuốt, mắng lớn:
- Con chó Tôn Kiến, bà nội nhà nó là cái quái gì chứ, dám nhân lúc thiếu gia nhà ta thủ quan tam quan, nói lời bất kính với thiếu gia nhà ta? Đánh mù mắt chó nhà ngươi, thiếu gia trưởng nhà ta cây ngọc đón gió, tao nhã, làm sao không bằng cái răng rò rỉ nhà ngươi? Ta phỉ nhổ, con bà nó cút đi.
Những lời này của gã làm cho đám tài tử phải nghẹn họng, hoàn toàn không biết Thôi Tư Quý nói cái gì, ai cũng cúi đầu không nói, tự nhủ, thư đồng này chắc là bị tức đến hồ đồ rồi. Với tướng mạo của Thôi Châu Bình không ngờ lại được so sánh với ngọc thụ lâm phong, thật chưa từng có ai, người nào buồn cười như vậy.
- Tử Quỷ Tử Quỷ huynh, nói rất hay.
Trần Tiểu Cửu lại tán thưởng gã vì "người yêu", giúp bạn không tiếc cả mạng sống, hành động của anh hùng, từ xưa trong mắt tình nhân có Tây Thi, nói không chừng trong mắt gã, Thôi Châu Bình quả nhiên là một hoa mỹ nam, điều này ai nói được rõ ràng.
Hắn liền tiến lên vỗ vào vai Thôi Tư Quý, nói:
- Tử Quỷ huynh, ta ủng hộ huynh, Thôi công tử cốt cách thanh kỳ, tướng mạo tốt, thanh hình phóng khoáng giống như thần công quỷ phủ, Tôn Kiến quả nhiên dám trừng mắt nói bậy, rõ ràng là ghen tị, nên đánh gẫy chân chó của gã, để gã phải nhớ kĩ, sau này chớ có nói bậy nữa.
Thôi Tư Quý vốn bị Trần Tiểu Cửu sửa, bây giờ lại thấy Trần Tiểu Cửu một lòng chủ trì công đạo vì gã, cảm thấy rất cảm động, khóc rống lên nói:
- Vẫn là Trần công tử huynh hiểu ta nhất.
- Ta đâu có hiểu huynh? Thôi công tử và huynh mới hiểu nhau, lời lẽ dễ hiểu, ta còn kém xa lắm.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, nổi da gà, vội vàng từ chối nói.
- Đủ rồi, chó càn cắn bậy.
Thôi Viễn Sơn thật thấy phiền muội, không ngờ đại lễ hiến tế, lại trở thành như này, bảo ta làm sao có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông đây? Lại nghe Tôn Kiến không ngờ ăn nói ngông cuồng, sắc mặt lão lạnh lùng, tức giận nói:
- Tôn Kiến, ngươi nếu muốn cáo, thì đi cáo, Thôi Viễn Sơn ta làm việc công chính, sao có thể sợ ngươi chứ?
Trần Tiểu Cửu giảo hoạt nhìn Thôi Viễn Sơn, lại sang sảng nói với Tôn Kiến:
- Thư đồng Thôi Tư Quý đánh ngươi, cũng là việc đúng tình lý, ai bảo ngươi nói lời cuồng ngôn, khinh thường tướng mạo của các vị tài tử? Động vào các vị tài tử? Thôi Tư Quý trên đường gặp chuyện bất bình, hành vi nhiệt huyết, hoàn toàn phát ra từ tấm lòng, nếu ngươi to gan dám cáo trạng Thôi gia, ngươi thử hỏi trước xem các vị tài tử ở đây có đồng ý hay không?
- Các huynh sẽ mở to mắt ra nhìn một thư đồng trung thành tận tâm như vậy bị Tôn gia tống vào đại lao sao?
Trần Tiểu Cửu hai tay giơ lên, đầy căm phẫn, ra sức hô to.
Các học sinh bị Trần Tiểu Cửu dựt dây chỉ điểm, trạng thái hăng hái đầy cuốn hút, đều vung tay hô to:
- Không thể, không thể, thề đấu tranh đến cùng với Tôn gia.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu lén cười, các học sinh vô hình chung đã trở thành kẻ dẫn đầu đối đầu với Tôn gia, cũng khiến cho kế sách liên hợp Tôn gia , Thôi gia và những học trò tan thành tro bụi, điều này đối với Tôn gia mà nói là một đả kích trí mạng, từ nay về sau, Tôn gia và Thôi gia mãi mãi có một hào rộng ngăn cách.
Hắn vẻ mặt anh hùng đi tới trước mặt Tôn Kiến nói:
- Tôn Kiến, ngươi có thể nghe thấy tiếng hô của các tài tử rồi chứ? Tôn gia ngươi nếu còn liều lĩnh bất chấp tất cả, muốn gây phiền phức cho Thôi gia, vậy chắc chắn là kẻ địch của tất cả các tài tử trong thiên hạ, đâu nặng đâu nhẹ, ngươi tự mình đi phân biệt.
Một bài nói hiên ngang lẫm liệt, không câu nệ tiểu tiết, giành được những tiếng vỗ tay vang dội của các vị tài tử.
Thôi Viễn Sơn thấy không còn sớm nữa, nửa nén hương còn lại dĩ nhiên đã sắp cháy hết rồi, trong lòng rất vội, quyết không thể vì tên hạ lưu Tôn Kiến này làm ảnh hưởng tới quá trình xông ngũ quan, lão lạnh lùng nói:
- Tôn Kiến, ngươi hãy nhớ, từ nay về sau Thôi gia là Thôi gia, Tôn gia là Tôn gia, cả đời không qua lại với nhau, ngươi có thể hiểu chứ?
Rồi lại quay đầu sang với gia đinh nói:
- Người đâu, tiễn Tôn Kiến ra khỏi Trích Tinh Lâu.
Một lúc sau, bốn gia đinh chạy tới, nâng Tôn Kiến ra ngoài, lúc Tôn Kiến được nâng lên xe, còn hung hăng nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy ngọn lửa căm phẫn.
Tôn Kiến nhất định phải nhanh chóng trừ bỏ, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Trần Tiểu Cửu nghĩ như vậy.
Thôi Viễn Sơn đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu rất lâu, trong giây lát thi lễ rất sâu.
Trần Tiểu Cửu thấy Thôi Viễn Sơn một đời đại gia thi lễ với mình, cuống quít đỡ lão dậy, cười, trước mặt bao nhiêu là tài tử như vậy, thản nhiên được Thôi Viễn Sơn thi lễ, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị nước miếng người đời dìm chết hay sao? Tiểu nhân như vậy, tuyệt đối không làm được, hắn đỡ Thôi Viễn Sơn dậy nói :
- Thôi đại gia giết ta rồi, Tiểu Cửu không dám nhận.
- Không dám nhận! không dám nhận.
Thôi Viễn Sơn kéo cánh tay của hắn nói:
- Công tử cao thượng, tài cao, nhìn xa trông rộng, Thôi mỗ ta rất khâm phục.
- Xin chỉ giáo?
Trần Tiểu Cửu nháy mắt hỏi ngược lại.
-Công tử vì Thôi gia đứng ra, không sợ quyền uy, là cao thượng; có thể dùng lời nói khéo léo, miệng lưỡi như hoàng là tài cao; vật đổi sao rời, khiến mâu thuẫn giữa Thôi gia và Tôn gia chuyển sang thành mâu thuẫn giữa các vị tài tử với Tôn gia, đây là nhìn xa trông rộng.
Thôi Viễn Sơn vuốt chòm râu, tán thưởng nói:
- Với ba điều trên, người không có khí phách không thể làm, người không tài học không thể biết, người không có tư tưởng sống không làm được.
Thôi đại gia này quả nhiên là biết nhìn người, liếc mắt cái đã nhìn ra ta học phú ngũ xe, ánh mắt của lão so với đứa con trai Thôi Châu Bình, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Trần Tiểu Cửu khiêm tốn nói:
- Khen ngợi quá rồi, thật ra khó phó, tôi không dám nhận lời đánh giá cao này của Thôi đại gia.
- Làm rất tốt, làm rất tốt. Thôi Viễn Sơn ta nói một là môt, nói hai là hai, ta nói ngươi làm tốt, ngươi chính là làm tốt. Nguồn truyện: truyentop.net
Trần Tiểu Cửu cười ác ý nói:
- Lời của Thôi đại gia quả thật chỉ nói một nửa, phía sau e là phải thêm vào tám chữ "mưu ma chước quỷ, giảo hoạt như sói."
- Người hiểu ta, cũng chỉ có công tử vậy.
Thôi Viễn Sơn nghe vậy, vỗ ngực Trần Tiểu Cửu cười ha ha, lúc lâu sau lại nói:
- Đối đãi người lương thiện, tâm phải tinh khiết, đối xử với người ác, tâm phải độc. Vận dụng như vậy, chính ở một lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]