Chương trước
Chương sau
Chu Mỵ Nhi và Phan Tường trong lòng đều ấm ức, luận về gia thế và văn hóa, không so nổi với ảnh hưởng sâu rộng của Thôi gia. Nhưng Chu gia và Phan gia xứng đáng là hai trong bốn gia tộc lớn, luận về thực tài, Thôi gia có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp một nửa đường của Chu gia và Phan gia. Hôm nay là do Thôi Châu Bình đưa thiếp mời chúng ta đến, đương nhiên phải lấy lễ làm trọng, tiếp đãi chúng ta trọng thể, nhưng lại làm ra vẻ ta đây, rốt cuộc là muốn như thế nào?

Phan Tường trong lòng dậy sóng, bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình thường, mỉm cười nho nhã nói:

- Thôi công tử đang bận dạy học cho đám học trò, vậy chúng ta cũng không dám làm phiền, giờ đi tới chỗ Thôi công tử trước xem như thế nào?

Thôi Tư Quý lòng dạ hẹp hòi, vẫn còn mang hận Phan Tường và Trần Tiểu Cửu đã chế nhạo mình, gã cao ngạo xua tay hét lớn: Nguồn truyện: truyentop.net

- Không được, công tử nhà ta đang bận, đợi ta đi bẩm báo trước, nếu công tử đồng ý để các vị đi vào, ta sẽ quay lại gọi các vị, nếu công tử ta không rảnh…

Đang lúc Thôi Tư Quý vênh váo đắc ý, chợt thấy "Sài tử" xuất quỷ nhập thần thay đổi vị trí, đến trước mặt Thôi Tư Quý, vươn cánh tay tóm lấy cổ gã, nhấc lên. Tên Thôi Tư Quý gần một trăm cân giãy giụa như con heo trên không trung. Đôi mắt lạnh như băng của "Sài tử" nhìn chằm chằm, khiến Thôi Tư Quý hoảng sợ như đang nhìn vào xác chết.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối kinh ngạc, Phan Tường và Chu Mỵ Nhi cũng cực kì sợ hãi, không ngờ thân thủ của "Sài tử" lại nhanh như vậy. Chỉ có tên thư đồng kia là không có gì ngạc nhiên, mắt vẫn lơ đễnh, dường như cảnh tượng này rất thân thuộc và thành thói quan với nàng không có gì để nói.

Thôi Tư Quý vừa rồi còn dương dương tự đắc nói năng kiêu ngạo, không ngờ tới bị "Sài tử" bóp cổ, khiến gã toàn thân mất hết sức lực, giống như đầu lợn bị kẹp chặt, hai chân giãy giãy đạp loạn trên không trung, nghẹn thở cả mặt đỏ bừng, trên mặt tràn đầy sợ hãi, đôi mắt trợn ngược hằn lên vằn đỏ, trông cực kỳ kinh khủng.

"Sài tử" không hề thương xót mà buông tha cho gã. Ánh mắt vẫn lạnh như băng, bàn tay như chiếc kìm sắt càng siết chặt hơn, giống như trong chớp mắt lấy đi sinh mạng của Thôi Tư Quý.

Lúc liên quan đến sinh mệnh con người, tiểu thư đồng cũng không ra bất cứ biểu hiện khuyên giải gì, vẫn bàng quan đứng nhìn, mặc kệ không can thiệp.

Nhìn thấy tên Thôi Tư Quý sắp biến thành thây ma, Trần Tiểu Cửu không đành lòng. Không phải vì hắn thương xót Thôi Tư Quý. Hạng người cặn bã này, chết cho đỡ tốn cơm, làm phân bón cho đất đai phì nhiêu. Hắn nhìn khắp đình Cẩm Tú, cảnh đẹp bình yên diễm lệ, không muốn vì tên cạn bã này mà hoa viên đẹp đẽ này thấm máu tanh. Hắn thở dài nói:

- Vị huynh đài, hãy buông tha cho thằng nhãi này đi, dù sao chúng ta còn cần thằng nhãi này dẫn đường!

- "Sài tử" huynh có thể nể mặt ta không? Dựa vào biểu hiện vừa rồi của gã cũng coi như là có chút hi vọng đi?

Trần Tiểu Cửu nhìn Thôi Tư Quý với ánh mắt lạnh lùng, muốn cười phá lên.

Bàn tay "Sài tử" lại siết chặt thêm, tính mạng Thôi Tư Quý coi như sắp đi đời, chỉ cần y mạnh tay thêm một chút, cái mạng chó của Thôi Tư Quý coi như tiêu rồi.

Y lạnh lùng mắt không biểu lộ chút tình cảm, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, rồi buông lỏng tay, cả người Thôi Tư Quý giống như quả bóng cao su rơi bịch xuống đất, sau đó gã ho sặc sụa, kêu gào thảm thiết.

- Đi trước dẫn đường!

Rốt cuộc "Sài tử" cũng nói câu đầu tiên, âm thanh lạnh thấu xương, giống như giọng nói của thần chết từ địa ngục trở về.

Thôi Tư Quý đã ý thức được mình phạm sai lầm, người có võ luôn đáng sợ hơn thư sinh văn nhược rất nhiều. Gã hớp hớp không khí vài cái toàn thân đầy bụi và nước mắt mũi tèm lem, hoảng sợ trước tiếng ra lệnh lạnh lùng của "Sài tử" vùng dậy dẫn đường phía trước.

Tiểu thư đồng xinh đẹp, không ngờ "Sài tử" chỉ vì lời nói của Trần Tiểu Cửu mà thả tên khốn đó ra, trong lòng rất băn khoăn, đôi mắt sáng như sao không ngừng dao động, mỉm cười suy nghĩ, không biết nàng đang nhớ lại chuyện gì!

Hoa viên phía sau đình Cẩm Tú rất rộng, không hổ danh là hoa viên nổi tiếng, các loại hoa đua nhau khoe sắc, khiến các tiểu thư đài các đều rất vui mừng, tiểu thư đồng không kiềm được lòng cũng ngây ngất ngắm nhìn.

Trần Tiểu Cửu và tên "Sài tử" lạnh như thần chết kia đi chậm lại sau cùng, hắn nhìn thấy mình cao hơn tên kia nửa cái đầu. Bỗng Trần Tiểu Cửu cất tiếng nói nho nhỏ như có như không:

- Đa tạ huynh đài, huynh đã không để những đóa hoa tươi đẹp này phải dính máu tươi tục khí!

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng "Sài tử" đi phía trước hắn đột nhiên tai động đậy, như là bắt được lời nói vừa rồi, đột nhiên y đứng lại quay người lạnh lùng nói:

- Vì ngươi lên tiếng, nên ta mới tha mạng cho hắn! nếu như là người khác thì… Hừ…

"Sài tử" lạnh lùng như băng lại bày tỏ tình cảm nồng đậm như vậy, khiến Trần Tiểu Cửu càng thêm ngạc nhiên, trí nhớ hắn rất tốt chỉ cần gặp một lần sẽ không quên, nhưng hắn cố gắng cũng không thể nhớ được người này, cũng không hiểu được ý tứ sâu xa trong đó, liền vội hỏi:

- Huynh đài nhận ra ta ư? Có thể nói cho ta biết huynh là thần thánh nơi nào!

"Sài tử" ngẩn người chậm lại, giữ khoảng cách nhất định với những người đi trước, ngửa mặt lên trời ung dung nói:

- Tên của ta nói với ngươi cũng không phương hại gì, nhưng ngươi không được nói cho bất cứ người nào biết. Nếu không kẻ nào biết được danh tính của ta kẻ đó chết không có đất chôn.

- Ta đương nhiên sẽ giữ bí mật cho huynh!

Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị nói.

- Viên Tử Trình!

Y quay đầu bước đi, sải bước về phía trước nói với lại!

Viên Tử Trình? Trần Tiểu Cửu lẩm nhẩm mấy lần ghi nhớ cái tên này vào đầu.

Đoàn người đang thưởng thức tiếng chim hót líu lo bên đường, ngắm nhìn hoa thơm khoe sắc, tâm trong lòng thư thái, ngay cả đến thân thể yếu ớt, mệt mỏi của Chu Mỵ Nhi cũng cảm thấy sảng khoái, từ trong cơ thể toát ra một luồng sinh khí mới. Đi xuyên qua dãy núi đá giả lởm chởm, ngang qua dòng suối chảy róc rách, tới một trạm nghỉ chân rộng khoảng năm trăm mét.

Đến gần vừa nhìn, chừng hơn một trăm vị nữ tài tử ngồi ngay ngắn bên trong, tất cả đều vui vẻ, tinh thần phấn chấn không kiềm chế được.

Người đứng phía trước mặc áo tơ và xa tanh, đang thao thao bất tuyệt truyền giảng về lịch sử chín đời vinh quang hiển hách của Thôi gia.

Người này không nghi ngờ gì nữa chính là Thôi Châu Bình, Trần Tiểu Cửu chưa bao giờ gặp mặt gã, đến trước mặt gã cẩn thận quan sát giống như xem khỉ làm xiếc, nhìn gã từ đầu đến chân, ngạc nhiên chậc chậc, người này mặt như quả bí ngô, miệng rộng như cá ngão, mắt chuột tai dơi, quả nhiên giống như quỷ phủ thần công, vạn người chỉ có một.

Thôi Châu Bình lé mắt thấy Phan Tường, Chu Mỵ Nhi cùng mọi người đã đến, trong lòng phát ra tiếng cười nhạt, nhưng không chào hỏi, mà miệng lại ra sức ca ngợi lịch sử Thôi gia qua nhiều thế hệ:

- Tổ tiên của Thôi gia lấy đọc sách làm vinh quang, nhân tài lớp lớp, tài học tót vời. Đạt được vinh quang đặc biệt, không ai có thể sánh kịp, có thể nói là vô cùng rực rỡ. Tính từ Thôi Châu Bình ta về chín đời trước, đã có ba Trạng Nguyên, bốn Bảng Nhãn, sáu thám hoa, cử nhân thì nhiều không kể xiết!

Tôi tớ và các nữ tài tử nghe thấy, không khỏi ngạc nhiên biến sắc ghé đầu vào tai nhau thì thầm.

Thôi Châu Bình phe phẩy chiếc quạt, liếc mắt nhìn Phan Tường một cái rồi quay đầu lại đám học sinh nói:

- Mọi người đã đến, có thể tới tham gia lễ hiến tế đại điển ở Trích Tinh lâu, nhưng các ngươi có biết lai lịch của Trích Tinh lâu?

Mọi người đều im lặng như tờ, dài cổ chờ Thôi Châu Bình nói. Chu Mỵ Nhi nghe được hai chữ "các ngươi" trong lòng giận dữ, thầm mắng Thôi Châu Bình, huyênh hoang không coi đám học trò trong thiên hạ ra gì. Tiểu thư đồng, mắt sáng long lanh, khi nghe thấy lời nói đấy, mắt lại nhíu lại càng tỏ vẻ thất vọng.

Thôi Châu Bình bước đi thong thả, chắp tay sau lưng nói:

- Đó là Thánh tổ hoàng đế niệm tình Thôi gia nhiều thế hệ đều có người tài ba xuất chúng, cảm động ân trọng của Thôi gia, đặc biệt ban Trích Tinh lâu cho Thôi gia, ý vì Thôi gia có tiếng là tài cao học rộng, có thể sánh với sao sáng.

Gã nói đến chỗ đó lại liếc con mắt trắng dã về phía Chu Mỵ Nhi và Phan Tường, ngạo mạn nói:

- Coi thường thương nhân đầy người hơi tiền, nghề nông nghèo kiết hủ lậu, chỉ có người đọc sách là khí độ cao nhã hơn người. Tóm lại là tất cả đều là hạ phẩm chỉ có người đọc sách mới là thượng đẳng.

Trần Tiểu Cửu nghe đến đây cười nhạt, cắt ngang bài giảng của Thôi Châu Bình cao giọng nói:

- Tất cả đều là hạ phẩm, người đọc sách thanh cao, nếu vì hoa cúc nở, đọc sách cũng ném rồi.

Thôi Châu Bình giảng tới chỗ đó đang muốn kết thúc bài giảng, lại bị tên người hầu khố rách áo ôm chen ngang, cảm thấy tức giận, vừa mới huênh hoang khoác lác, nghe thấy câu thơ đó cả kinh toán mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, thiếu chút nữa són tiểu ra quần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.