Chương trước
Chương sau
Khổng Nghi Tần trong lòng biết rõ, Trần Tiểu Cửu hỏi như vậy tuyệt không phải là vô căn cứ, nói không biết Hồng Hạnh, đó là bịa đặt, chờ hắn đặt câu hỏi không bằng tự mình nói rõ sự tình, gã ngáp một cái nói: - Hồng Hạnh cô nương là một hoa khôi, ta sao có thể không biết chứ? Ta còn đem thế cờ "Tiểu Chinh Tây" cho nàng chơi đó, tiểu huynh đệ ngươi sẽ không để bụng việc ta mượn hoa dâng Phật chứ?

Trần Tiểu Cửu thấy trong ánh mắt Khổng Nghi Tần đầy bối rối, nhưng sự bối rối ấy bị hắn che dấu rất tốt, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ còn lại sự điềm tĩnh và lạnh lùng. Hắn đang hết sức tò mò Khổng Nghi Tần rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với Hồng Hạnh, hắn ra vẻ hào phóng nói : - Ta nào dễ giận như vậy chứ? Có thể phát dương quang đại, truyền bá rộng rãi thế cờ này, chính là công lao của Khổng lão ca, ta tự nhiên vạn phần cảm tạ, chỉ là ta không rõ, Hồng Hạnh cô nương và Khổng lão ca có quan hệ như thế nào?

- Quan hệ gì? - Khổng Nghi Tần thấy Trần Tiểu Cửu đặt câu hỏi, trong lòng đau nhói, mặt co mày cáu, rầu rĩ nói: - Ta cũng không biết là quan hệ gì, tạm thời cứ xem như là quan hệ bạn bè đi!

Quan hệ bạn bè? Trần Tiểu Cửu hiển nhiên là không dám gật bừa đối với câu trả lời này, gã nhìn chằm chằm vào ánh mắt của gã, dẫn dắt nói: - Trong vòng một đêm, Hồng Hạnh cô nương và tứ đại hoa đán đều biến mất, Khổng đại gia, ngài có biết tin này?

- Sao lại biến mất? - Chu Ngộ Năng và Khổng Nghi Tần đồng thời kêu lên, nhất là Khổng Nghi Tần, ánh mắt sững sờ, thất hồn lạc phách, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước lên trước vài bước, vẻ mặt đầy sự thất vọng, tựa như trong nháy mắt đã già đi hai mươi tuổi, gã thì thào lẩm bẩm: - Nàng có thể đi... có thể đi đâu... có thể đi đâu?

Trần Tiểu Cửu hết sức tò mò nhìn bộ dạng khiến hắn bất ngờ của Khổng Nghi Tần, trong lòng không khỏi có chút lưỡng lự.

Thật lâu sau, Khổng Nghi Tần vịn tay vào chiếc bàn, thở dài một tiếng nói: - Tiểu lão đệ, ca ca ta hơi mệt mỏi, muốn... nghỉ ngơi... nghỉ ngơi một chút, các ngươi... các ngươi cứ tự tiện đi! Nói xong thì rệu rã, than thở đi về phòng nghỉ ngơi.

- Khổng đại gia như vậy là sao vậy? Lẽ nào do phong lưu mà đã lây bệnh của Hồng Hạnh? Chu Ngộ Năng cợt nhả nhìn theo sau lưng Khổng Nghi Tần, vẻ mặt không dám tin vào việc trước mắt.

Trần Tiểu Cửu sỉ nhổ vào lời nói của Chu Ngộ Năng, không thèm để ý, giữa Khổng Nghi Tần và Hồng Hạnh quyết không có một chút tình cảm mờ ám nào, Hồng Hạnh tuy ở thanh lâu, nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đã dâng hiến cho hắn một tấm thân trinh tiết, hắn không thể nghi ngờ tình yêu và sự chung tình của Hồng Hạnh đối với hắn.

Nhưng nhìn Khổng Nghi Tần thất hồn lạc phách, rệu rã khi nhắc đến Hồng Hạnh như vậy, rõ ràng là quan hệ giữa gã và Hồng Hạnh không đơn giản chỉ là bạn bè, lẽ nào Khổng lão ca có liên quan đến thân thế bí ẩn của Hồng Hạnh? Hắn miên man bất định nghĩ.

Hừ... , dù có đào ba thước đất, ta cũng phải tìm ra Hồng Hạnh, bảo bối yêu của ta, ta muốn nàng cho ta chiếc giường ấm cả đời mới cam tâm.

Hắn quay sang, đổi sang một khuôn mặt cười hì hì nói với Chu Ngộ Năng: - Thiếu gia, chúng ta đi tìm niềm vui thôi!

Chu Ngộ Năng nét mặt nghiêm túc đầy chính khí nói: - Tiểu cửu, ta mặc dù là thiếu gia nhà họ Chu, ngươi là tiểu gia đinh của Chu gia, nhưng hai ta tình như thủ túc, vừa là thầy vừa là bạn, sau này ngươi cứ gọi ta là Ngộ Năng là được rồi, không cần như xa lạ vậy!

Lời nói của Chu Ngộ Năng tuy thoạt nghe thì có vẻ ngược đời, nhưng y biết rõ, con người Trần Tiểu Cửu này, tuyệt không phải là hạng người cam chịu trước số phận, tuy hiện giờ hắn là kẻ dưới, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày hắn một phát lên trời.

Hơn nữa thời gian này, y cũng đã âm thầm phái người tìm hiểu tung tích của Trần Tiểu Cửu, cũng đã biết được chỗ lạ kỳ trong quan hệ giữa Trần Tiểu Cửu và tên đại quyền quý Chung Việt, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với nhau, vậy y làm sao có thể để Trần Tiểu Cửu gọi mình là thiếu gia chứ? Như vậy chẳng phải mình đang mũi lợn xát hành tây giả bộ voi sao!

Hơn nữa, y tuy thoạt nhìn là một tên quyền quý nhà giàu ngu ngơ, nhưng lòng hắn thì tuyệt không đơn giản như bề ngoài ấy. Trọng nghĩa khinh tài là tính cách của hắn; giỏi nhìn biết người là kiến thức của hắn; chiêu hiền đãi sĩ là phẩm chất của hắn, một đại thiếu gia có tính cách, kiến thức, phẩm chất hơn người ba thứ hợp một hợp ấy há có thể không nhìn ra ý tứ?

Quan trọng hơn là ..., lúc y gặp nguy nan, Trần Tiểu Cửu đã có mặt, ngăn cơn sóng dữ, giúp hắn những việc mà nhiều người khác không thể giúp. Mà mẹ của hắn lại ném đá xuống giếng, lấy oán trả ơn. Điều này khiến hắn vô cùng thất vọng, không thể làm trái ý mẹ, y đành phải buông trôi bỏ mặc. Nhưng y luôn khắc ghi trong lòng sự giúp đỡ của Trần Tiểu Cửu đối với y, muốn thông qua cách xưng hô bình đẳng này để đổi lấy chút an ủi và bù đắp cho Trần Tiểu Cửu.

- Thiếu gia, như vậy không hay lắm? Ta chỉ là kẻ dưới... Trần Tiểu Cửu đảo chòng mắt, giả bộ trốn tránh nói.

Chu Ngộ Năng vỗ bờ vai của hắn, mặt đỏ tía tai vội nói: - Tiểu cửu, lời ta nói là thành tâm thành ý, tuyệt không phải là hư tình giả ý, ngươi ngàn vạn lần xin đừng từ chối, nếu không, ta sẽ giận đó!

Trần Tiểu Cửu thấy nét mặt Chu Ngộ Năng chân thành, không chút giả tạo, trong lòng thật là cảm động, một dòng nước ấm dâng lên trong cõi lòng lạnh lẽo.

Nhà họ Chu, ngoài lão thái bà đáng ghét kia ra, những người khác vẫn thực là hữu hảo, nhất là Chu Ngộ Năng, qua hàng loạt chuyện dở khóc dở cười, chứng minh y có lòng biết ơn với mình.

Ánh mắt hắn tha thiết nhìn Chu Ngộ Năng, vỗ vỗ vai y nói: - Nếu đã như vậy, Ngộ Năng, ta sẽ cung kính không bằng tuân mệnh!

- Vậy thì tốt rồi! - Chu Ngộ Năng cười toe toét, khuôn mặt phệ thịt cười như một bông hoa lười ươi, y nắm lấy tay Trần Tiểu Cửu nói: - Tiểu cửu, đi, hôm nay không có việc gì, ta dẫn ngươi đi Túy Hương Lầu vui chơi một phen, tuy Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán đã không còn ở đó, nhưng chẳng phải còn có các cô nương khác sao? Ta sẽ chọn đại cho ngươi mười em, cho các nang cùng lăn lộn với ngươi trên giường!

Mười em? Cái này mới à nha, ta làm sao chịu được, hắn vội vàng kéo Chu Ngộ Năng nói: - Ta hôm nay tìm huynh là có chuyện quan trọng! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Chuyện gì, ngươi nói đi, ta sẽ dốc sức mà làm! Xong xuôi chúng ta lại đi kỹ viện. Chu Ngộ Năng vỗ ngực nói.

- Ta không phải là tam trưởng cự của đại lý chi nhánh Thành Tây sao? Quan mới nhậm chức phải lấy uy, dù gì cũng chứng tỏ khả năng cho họ thấy, nếu không chẳng phải là mất mặt lão phu nhân sao. - Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đăm chiêu nói: - Nhưng lão Mai Văn Hoa kia thật là lợi hại, ta một cây chẳng chống vững nhà, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Chu thiếu gia mới có thể ép hắn được, cho nên, muốn nhờ huynh cùng đi, diễu võ dương oai một phen!

Chu Ngộ Năng nghe vậy, cả người run rẩy, thầm mắng Trần Tiểu Cửu quá ư liều lĩnh, Mai Văn Hoa kia mắt cao hơn đầu, há có nể mặt ta, y há mồm nói: - Vị Khổng đại gia kia, hôm nay ta cao hứng, làm được mấy bài thơ hay, tiên sinh ấy là tới giúp ta bình phẩm xem thế nào!

Trần Tiểu Cửu tức giận, mắt trợn trắng, tiểu tử này, đồ con lừa, mới chỉ mấy hạt mưa bụi mà đã sợ sun vòi rồi, hắn khinh thường nói: - Ngộ Năng, huynh lo g? Huynh đi lăng-xê cho ta, nhân thể nghiệm chứng xem kỳ tích được sinh ra như thế nào!

Thấy vẻ mặt Chu Ngộ Năng đầy hoài nghi, hắn lại nháy mắt, cười ranh mãnh nói: - Huynh không tin ta sao, Trần Tiểu Cửu ta đi đâu cũng không phải là kẻ chịu thiệt thòi, cho dù ở trên giường, ta cũng tuyệt nghiêm túc, mây mưa đên ba trăm hiệp cũng chỉ là mưa bụi, làm cho người ta kêu cha gọi mẹ, gào khóc thảm thiết mới là chiêu sở trường của ta, huynh ấy à, đặt trái tim ở trong bụng thì hơn!

- Tiểu Cửu, công phu trên giường của ngươi lợi hại như vậy sao? Sắp bằng ta rồi! Chu Ngộ Năng thán phục nói.

Trần Tiểu Cửu nghe Chu Ngộ Năng nói vậy, ngơ người nhìn vẻ mặt trịnh trọng của y, kinh ngạc hồi lâu không nói được lời nào, thằng nhãi ngươi, bà nó chứ, ta còn chưa nói ngươi đó!

- Ngộ Năng, huynh quả là lợi hại! Ta thật là bái phục. Nếu đã như vậy, giờ cũng không còn sớm, huynh đệ chúng ta hãy giơ cao đại đao, dũng mãnh đi chém đầu Mai Văn Hoa thôi nào! Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng đã nói ra điều quan trọng nhất.

Đại lý chi nhánh Thành Tây của Chu gia tọa lạc trên phố Hoa Vinh phồn hoa nhất Hàng Châu, ở phố Hoa Vinh cửa hàng san sát, gần như cửa hàng nào cũng chật kín người, trên đường người người qua lại náo nhiệt, kẻ bán trân châu, người bán nhân sâm, đồ cổ, cái gì cần có đều có, nhưng nói tóm lại, mọi thứ bày bán trên phố này đều là những món đồ đắt nhất Hàng Châu, chỉ có những người có tiền mới có thể lưu luyến bước chân ở đây, còn tầng lớp bình dân không có tiền chỉ có thể nhìn cho no mắt!

Lúc này, Chu Ngộ Năng và Trần Tiểu Cửu đang đứng ở trước cửa đại lý chi nhánh Thành Tây của Chu gia, Chu Ngộ Năng nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp Mai Văn Hoa, kẻ lúc nào mắt cũng để trên đỉnh đầu, trong lòng lo lắng, hai chân bồn chồn, chỉ trực bỏ chạy về, y chột dạ nói: - Tiểu Cửu, hôm khác chúng ta đến xử lý sau, hôm nay tạm thời tha cho hắn một lần, hai huynh đệ chúng ta đi kỹ viện đi!

Đã đến đây rồi sao có thể để cho ngươi đi được chứ, Trần Tiểu Cửu khinh bỉ, vội tóm lấy ống tay áo của y, rồi hét lên như lợn bị chọc tiết: - Chu đại thiếu gia đại giá quang lâm, còn không mau ra đây nghênh đón?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.