Chương trước
Chương sau
Nhưng phản ửng của cô nàng Tuệ Nương vô cùng nhanh chóng, chiếc mông nhanh chóng nhếch lên để tránh sự công kích của cậu nhỏ, còn phần lớn sức nặng chuyển hết sang bộ ngực, chiếc ngực trẵng nõn của nàng càng đè nén mạnh vào Trần Tiểu Cửu hơn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khoái cảm, suýt chút nữa thì phóng thích tinh binh rồi, nêu như vậy thì hắn đúng là mộ tay súng chưa bắn đã hết đạn, thật buồn!

Cái cảm giác mềm mềm, tròn tròn này, quả thật rất sướng, hắn như nhập thần ngửi những mùi hương trên người Tuệ Nương, cảm nhận được thân hình mềm yếu và đầy đặn của Tuệ Nương, hắn ghì chặt nàng vào lòng. Trong lòng vô cùng đắc ý nở nụ cười rất ác ý, Tuệ Nương, sớm muộn gì nàng cũng là người của ta thôi, chi bằng bây giờ nàng thuận theo ta đi.

Hắn cứ tưởng rằng thời gian của khoái cảm này sẽ duy trì được lâu, nhưng cô nàng này cũng là một người vô cùng nhanh nhí, không ngờ nghĩ ra cách cù hắn để thoát ra khỏi lòng hắn.

Cuộc đời hắn sợ nhất là bị ai đó cù, chỉ cần cù hắn là có thể dễ dàng tước vũ khí của hắn rồi, đôi tay hắn buông ra không thể nào ôm chặt nàng vào lòng được nữa, Tuệ Nương thấy vậy càng tấn công mạnh mẽ hơn.

Hài..., sắp thành rồi lại bại, trong lòng hắn thầm kêu đáng tiếc, nhưng hắn không hề tức giận gì, nhất cử nhất động của Tuệ Nương, hắn có thể khẳng định rằng trái tim nàng đã có một chỗ cho hắn rồi, nhưng hắn không thể hiểu nổi vì sao tình chàng ý thiếp như vậy rồi còn phải thử thách này nọ hay sao?

Tự nhiên hắn thấy Tuệ Nương không cù hắn nữa, cho rằng nàng đang thẹn thùng, không muốn khiêu khích hắn nữa, trong lòng có chút thất vọng, men say dâng lên, hắn cứ nghĩ ngợi miên mai rồi ngũ lúc nào không biết.

Tuệ Nương lục tung lên tìm được một chiếc bút màu đen, trong ánh mắt toát ra một nụ cười giảo hoạt, rồi lững thững bước tới bên cạnh Trần Tiểu Cửu.

Quỳ xuống ngay bên cạnh Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt tươi tắn vẽ loạn lên mặt hắn hình thù gì đó.

Nàng thấy bức họa buồn cười đó, vẫn cảm thấy không hết tức giận được, lại ngẫm nghĩ một lát rồi lại cầm bút lên ngoáy vào lỗ mũi của Trần Tiểu Cửu.

Vừa nãy Trần Tiểu Cửu được một trận rất hưng phấn, dựa vào men rượu mà chìm vào giấc ngủ, nhưng trong giấc mơ vẫn cảm thấy mũi mình có gì cọ cọ vào rất buồn, hắn không thể khống chể nổi, hăc xì hơi liên tục mấy cái.

Tuệ Nương thấy những trò đùa của mình đã thành công, rồi cười ồ lên, cùng với nụ cười khoái trí này, những cục tức trong người nàng cũng dần tan biến hết.

Nhưng, lúc nàng đang cười lớn đắc ý, bỗng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Tiểu Cửu, hắn nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, lập tức vô cùng kinh ngạc, giật mình không biết phải làm sao nữa.

Trần Tiểu Cửu bị Tuệ Nương ngoái cây bút vào trong mũi, hăc xì liền mấy cái, cũng không còn ngủ được nữa, hắn mở to mắt ra, đang định đi tìm Tuệ Nương để nói chuyện, thì bỗng nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn treo một bộ quần áo lót của phụ nữ.

Vốn dĩ bộ quần áo lót đó cũng chẳng có gì, nhưng bộ áo lót này của Tuệ Nương không chỉ như một cái dải lụa mà còn trong suốt, nhìn thấy, khiến huyết mạch của hắn như muốn vỡ tung ra, cậu nhỏ lại bắt đầu rục rịch vươn mình.

Tuệ Nương thấy Trần Tiểu Cửu đã nhìn thấy chiếc áo lót trong suốt đó, trong lòng vô cùng xấu hổ, vội che mắt lại, nhún vai lên xấu hổ nói:

- Ngươi đúng là đồ háo sắc, đồ xấu xa, không được nhìn lén nữa!

- Không nhìn, không nhìn, có gì mà đáng nhìn chứ, càng nhìn càng đau mắt ta thôi, báu lắm ý.

Trần Tiểu Cửu thấy vậy, vẻ mặt khinh thường, lại đưa ánh mắt nhìn về cuối giường, nhưng một cảnh tượng lại khiến cho huyết mạch của hắn như nổ tung lên lại xuất hiện.

Tên chiếc treo quần áo ở cuối giường rõ ràng đang treo một chiếc quần lót của phụ nữ.

Chiếc quần lót này thật nhỏ nhắn, vẻ mặt hắn kinh ngạc và buồn cười, đây không phải là chiếc quần lót bình thường, đây chính là chiếc quân lót hình chữ T rất thời thượng! Phía trước chỉ có một mảnh vải nhỏ, còn phái sau chỉ có một dải vải kêt hợp lại, quả thật là khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Điều càng khiến hắn như muốn hộc máu mồm ra là, chiếc quần lót chữ T đó cũng là trong suốt luôn.

Hắn nhìn tạo hình rất khắc biệt của chiếc quần lót kia, trong lòng cảm thấy vô cùng xao động, không ngờ Tuệ Nương lại chơi như vậy, không ngờ lại thích những kiểu quần áo lót gợi tình như vậy, sau này nếu mà nàng được gả cho ta, ngày nào cũng phải bắt nàng mặc cho ta xem, như vậy thì quả là tuyệt biết bao.

Bởi vì chiếc áo lót trong suốt, Tuệ Nương đã xấu hổ mà che kín hai mắt lại, nàng cứ tưởng tên phóng đãng Trần Tiểu Cửu này sẽ mở lời giễu cợt nàng, nhưng không ngờ hắn lại câm như hến không nói lời nào, trong lòng Tuệ Nương thấy rất kỳ lạ, bỏ bàn tay che mắt ra nhìn chộm, lại nhìn thấy ánh mắt như lửa đốt của Trần Tiểu Cửu, trong lòng có chút hiếu kỳ, nàng cũng nhìn theo ánh mắt của hắn.

Vừa nhìn thấy, đã thốt lên rằng không hay rồi, mới thiết kế được chiếc quần lót còn chưa kịp đặt tên mà treo ở đó, nàng vô cùng thất kinh, mặt mày đỏ ửng lên, nhìn rất đáng yêu. Một tay nàng bịt mắt lại, một tay dùng sức bọp mạnh vào cánh tay của Trần Tiểu Cửu, làm nũng nói:

- Đại háo sắc, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn...

- Ta không nhìn, ta không nhìn, Tuệ Nương, nàng đừng thẹn thùng nữa mà.

Cuối cùng Trần Tiểu Cửu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lại liên tưởng đến chiếc quần lót chữ T đó, vẻ mặt tiếc nuối đưa ánh mắt nhìn sang bên trái.

Lần này, ánh mắt Trần Tiểu Cửu không chỉ trợn tròn lên, ngay cả nước miếng của chảy xuống, cậu nhỏ lần này không còn chịu được nữa, vươn mình lên thẳng đứng.

Chỉ thấy trên trên tường bên trái là chiếc tất bằng lưới màu trắng, liếc mắc nhìn cảm thấy hết sức mê hồn.

Chiếc tất này thật hấp dẫn quá, Trần Tiểu Cửu cứ nghĩ ngợi luyên thuyên, nếu Tuệ Nương mặc chiếc áo lót trong suốt, chiếc quần lót chữ T trong suốt, sau đó phối lên đôi tất bằng lưới màu đen này, đứng trước mặt hắn làm đủ những động tác khiêu gợi, chậc chậc châc... đó quả thật là một cảnh tượng tuyệt vời.

Quá đẹp, quá tuyệt, không còn gì để bàn nữa rồi...

Tuệ Nương thấy Trần Tiểu Cửu không nói năng gì nữa, trong lòng cảm thấy kích động, tên Trần Tiểu Cửu này nhất định lại nhìn thấy cái gì nữa rồi, lúc này nàng cũng chẳng còn ngượng ngùng gì nữa, mở mắt to ra, vẻ mặt lo lắng nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Cửu.

Vừa nhìn tới, cảm thấy hết cả hồn, đập vào mắt nàng là một đôi tất bằng lưới mà nàng tâm đắc nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

Không xong rồi, không xong rồi, tất cả những thứ này đều bị tên tiểu tử này nhìn thấy rồi.

Nàng vô cùng thông minh, bịt mắt mình lại thì có tác dụng gì chứ, trị phần ngọn không trị tận gốc, đó đúng là hạ sách. Bịt mặt tên háo sắc Trần Tiểu Cửu kia mới là thượng sách. Nàng nở nụ cười đắc ý, cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều tiến lên trước dùng hai bàn tay nhỏ bé che mắt Trần Tiểu Cửu lại, làm nũng nói:

- Không được nhìn, không được nhìn... ngươi là tên đại háo sắc, chỉ biết nhìn lén thôi.

- Để ta xem đi mà, để ta xem đi mà, Tuệ Nương, ta không nói cho ai biết đâu!

Trần Tiểu Cửu tóm lấy tay nhỏ bé của Tuệ Nương, muốn đưa ra khỏi mắt mình, nhưng lại cảm thấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đó đặt lên mắt mình vô cùng thoải mái, lúc này cũng không muốn bỏ nó ra.

Giờ phút này, Tuệ Nương căn bản không bận tâm đến lợi thế thằng nhãi này chiếm được, nàng dùng hết sức bịt mắt hắn lại, ngăn cản hắn không được tiếp tục xem mấy đồ của con gái.

Hai người giãy dụa một hồi lâu, đều cảm thấy mệt mỏi, trên trán cũng đã toát hết cả mồ hôi.

Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, không giãy dụa nữa, đôi bàn tay to nắm chặt lấy đôi bàn tay mềm mại của Tuệ Nương, vuốt ve, không cam lòng buông ra.

Tuệ Nương thở hổn hển, bộ ngực mềm mại phập phùng, chợt thấy đôi bàn tay nhỏ bị Trần Tiểu Cửu nắm chặt, cảm thấy rất không ổn, muốn rút tay lại, nhưng lại bị hắn nắm càng chặt hơn, trong lòng nàng mềm nhũn, liền cứ để hắn nắm, muốn làm gì thì làm.

Trần Tiểu Cửu nắm chặt đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Tuệ Nương, nhẹ nhàng di chuyển, lộ ra đôi mắt trong veo, đôi mắt trong veo đó kích động phát ra ánh hào quang khát vọng, nhiệt tình chân thành tha thiết, tràn ngập nồng nàn nhìn sự quyến rũ của Tuệ Nương, không hề động đậy.

Tuệ Nương có phần không biết vì sao nhìn Trần Tiểu Cửu, khi cảm nhận được ánh mắt nhiệt huyết như lửa phát ra từ đôi mắt của hắn, lại còn nụ cười gian tà từ khóe miệng, nàng hơi ngây người.

Xong rồi xong rồi, ta lại trúng chiêu rồi, ta đã bị hắn chinh phục mất rồi.

Đây mới là lần gặp mặt thứ hai. Sao ta lại không kìm được sự hấp dẫn này chứ?

Trong lòng nàng giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nàng ngỡ ngàng nhìn đối diện với Trần Tiểu Cửu, si mê, sửng sốt, ngây người...

- Tuệ Nương, ta thích nàng! Mặc dù chỉ gặp nàng có hai lần, nhưng ta muốn nói cho nàng biết, ta rất thích nàng! Ta muốn nàng làm vợ của Trần Tiểu Cửu ta.

Tuệ Nương đang trong lúc hồn bay phách lạc, một câu nói tỏ tình hống hách của Trần Tiểu Cửu hoàn toàn đánh bại lí trí của Tuệ Nương, nàng quay người lại, nhìn Trần Tiểu Cửu, líu ríu nói:

- Chàng... chàng nói cái gì?

- Ta nói ta thích nàng, ta yêu nàng, ta muốn nàng làm vợ ta, ta muốn cưới nàng.

Trần Tiểu Cửu kiên định thổ lộ tình cảm của mình, ôm mạnh Tuệ Nương vào trong lòng, rồi bế nàng lên giường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.