Chương trước
Chương sau
Tên củi khô nghe Chung Bân thẩm vấn, đôi lông mày khẽ nhếch lên, bộ ngực khô quắt cố ưỡn lên, ánh mắt phát ra ánh hào quang, giọng khàn khàn trả lời:

- Xin hỏi đại nhân, tiểu nhân phạm tội gì?

Chung Bân nghiêm nghị nói:

- Ngươi không chuyện ác nào không làm, lạm sát kẻ vô tội, vì sao vô duyên vô cớ lại làm việc tàn nhẫn như vậy đối với Long Nhị, chặt hết cả tay chân của hắn? Ngươi khai thật cho bản quan biết, không thì sẽ dùng hình.

Mặc dù sáng sớm hôm nay hắn đã nhận được tin tức tốt từ Trần Băng, nhưng, trong lòng hắn vẫn còn có chút bất an không yên, cái loại người như tên củi khô, trong tâm hắn luôn coi thường, loại người này, không biết giữ mồm, làm việc không cẩn thận, hay thay lòng đổi dạ, nói một cách khó nghe đó là lời nói của tên củi khô không khác gì đánh rắm.

Nhưng, đúng lúc hắn vừa nhìn thấy tên củi khô ưỡn ngực ngẩng đầu, lông mày nhếch lên, Chung Bân hoàn toàn phủ định những đánh giá trước kia của hắn đối với tên củi khô, hắn trong lòng thầm cười.

- Đại nhân, xin nghe tiểu nhân một lời, rồi ngài dùng hình cũng không muộn.

Tên củi khô trộm liếc mắt một cái về phía Trần Tiểu Cửu đang đứng ở cổng nha môn, rồi ưỡn ngực ngẩng đầu, hiên ngang nói:

- Tiểu nhân và Long Nhị thân tình như tay chân, tương giao thân thiết, sao mà vô duyên vô cớ đối xử với hăn tàn nhẫn như vậy được chứ, hài... Tất cả cũng chỉ vì Long Nhị phạm vào tội đại nghịch vô đạo.

Long Đại nghe đến đây, tức giận nghiến chặt răng, chỉ vào mũi của tên củi khô nói:

- Ngươi ăn nói bừa bãi, mẹ kiếp cái thằng bụi đời, mày là cái thá gì? Sao mà có thể được gọi là huynh đệ với Long Nhị? Còn dám nói năng linh tinh, ta xé nát mồm ngươi.

Long Đại có mục đích khác, rửa tội cho Long Nhị là giả, muốn giết chết tên củi khô mới là thật. Một ngày tên củi khô không chết thì đám đệ tử của Long Nhị hắn khó có thể thu nạp được.

- Đại nhân, trên công đường, tiểu nhân vẫn chưa nói xong, lại có người muốn... muốn xé nát mồm của tiểu nhân, tiểu nhân trong lòng sợ hãi... sợ hãi, hết sức lo sợ, không dám nói tiếp, cầu xin...cầu xin đại nhân phân xử.

Nói xong, hai vai co giật, đôi mắt nhấp nháy, ve oan ức cố làm cho nước mắt chảy ra.

Thằng nhãi này thật là lợi hại, không cần bản quan chỉ dẫn, trong thời khắc quan trọng lại biết diễn thế này. Chung Bân trong lòng không khỏi tán thưởng, rồi vẻ mặt lại nghiêm minh nói:

- Ngươi mặc dù là anh trai của Long Nhị, huynh đệ gặp nạn, ngươi nổi giận lôi đình, ta có thể hiểu được.

Nói đến chỗ này, ngữ khí lại chuyển, hùng hổ nói:

- Nhưng trên công đường, gương sáng treo cao, bản quan đang thẩm án, không hỏi ngươi, ngươi không được phép nói xen vào. Nếu còn tiếp tục tái phạm, sẽ dùng hình.

Tôn Khoa hậm hực trừng mắt nhìn Long Đại liếc mắt một cái, âm thầm trách hắn không phân biệt được tình hình, trên công được, kị làm càn, ngươi nghĩ cái thằng nhãi Chung Bân dễ đối phó lắm sao?

Long Đại nhìn thất ánh mắt của Tôn Khoa, biết bản thâm quá vội màng, lỗ mãng, thở phì phì trừng mắt nhìn tên củi khô một cái, rồi bất đắc dĩ ngồi xuống.

Chung Bân trong lòng ha hả cười khẩy, không cần không phải cuồng lên, tý nữa bản quan sẽ hỏi đến ngươi. Rồi Hắn quay đầu lại, vẻ mặt rất ôn hòa nói với tên củi khô:

- Củi khô, ngươi không cần phải sợ, chỉ cần những lời ngươi nói là thật, chứng cứ xác thực, bản quan sẽ trả lại công bằng cho ngươi, vậy ngươi hãy nói vì sao lại đánh thương Long Nhị dã man như vậy, Long Nhị đã phạm vào tội đại nghịch vô đạo nào. Ngươi chậm rãi tỉ mỉ nói, bản quan nghe đây.

Tôn Khoa là nhân vật khôn khéo thông minh như quỷ vậy, nghe lời dẫn dắn của Chung Bân rõ ràng như vậy, liền biết rõ Chung Bân muốn kết cái bản án này thế nào, hắn ngồi yên trên điện Kim loan, không chút hoang mang, trong lòng cười lạnh.

Hắn vô cùng hiểu rõ, đứa con trai ngoan của hắn Tôn Kiến và Long Đại đã mua chuộc bảy tên tiểu đệ kia, cho dù mồm mép của tên củi khô có linh hoạt sắc bén, có ngụy biện giỏi cỡ nào thì đến cuối cùng, chỉ cần bảy tên tiểu đệ đồng phạm kia cùng khia ra, bằng chứng xác thực, hừ...Bất kể ngươi có ngụy biên thế nào, cũng chi vô ích mà thôi.

Tên củi khô lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, một câu nói tốt xấu hay không, cùng với hàm nghĩa chính của câu nói, những thứ xấu xa trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ, thấy Chung Bân đối với Long Đại nghiêm nghị, đối với mình thì ôn hòa dễ gần, trong lòng hắn dĩ nhiên biết đã nắm chắc được lợi thế.

Trong nháy mắt hắn hiểu được Chung đại nhân này là người một nhà, trong lòng yên tâm, không khỏi giơ ngón tay cái lên khâm phục Trần Tiểu Cửu, khắp Hàng Châu này có mấy người có thể tạo mối quan hệ được với Hàng Châu tri phủ Chung đại nhân, giúp đỡ mình, là lực lượng khủng bố cỡ nào?

- Tiểu nhân và Long Nhị mặc dù quan hệ thân thiết, nhưng hắn làm giàu bất nhân, làm điều phi pháp, không có chuyện ác nào là không làm.

Tên củi khô than thở khóc lóc, theo ý tứ của Chung Bân, từng từ từng từ mà nói ra:

- Hắn ỷ vào thế lực ngaaph trời của bản thân, không ai dám động vào. Tội thứ nhất là ức hiếp dân chúng, làm giàu bất nhân; thứ hai, hoành hành ngang ngược, dọa nam nạt nữ; thứ ba, đại nghịch vô đạo, không cho người khác đường sống; thứ tư, giết người cướp của, phi tang xác nơi đồng hoang mông quạnh; thứ năm, mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, trốn thuế lậu thuế...

Tên củi khô thuộc như trong lòng bàn tay, đem tất cả những tội mà từ trước đến giờ Long Nhị đã làm kể từ đầu đến cuối, khiến cho dân chúng lòng đầy căm phẫn, ồn ào bàn tán; khiến cho Chung Bân đang ngồi trên công đường trong lòng hãi hùng khiếp vía, thầm thấy hổ thẹn; khiến chó Tôn Khoa nhắm mắt lắc đầu, cảm thấy tiu nghỉu.

- Củi khô, những hành vi ác độc này của Long Nhị, ngươi có chứng cớ?

Chung Bân dẫn dắt từng bước nói.

- Đại nhân, trong tay tiểu nhân có bức thư thú tội có chữ kí và dấu vân tay của Long Nhị, những hành vi ác độc của hắn được ghi lại rất rõ ràng, kính mời đại nhân chủ trì công bằng.

Tên củi khô vừa nói vừa lôi trong người ra bức cáo trạng chính tay Long Nhị kí và ấn vân tay vào, giao cho nha dịch.

Long Nhị nằm trên mặt đất thấy tên củi khô nói như thế, trong lòng vô cùng đau khổ, muốn phản bác lại nhưng đành chịu bó tay, cả người nóng lên, không ngừng lắc đầu.

Long Đại thấy bộ dạng của Long Nhị thế này, hiểu được ý của Long Nhị, vội vàng đứng ra nói:

- Long Nhị bị tên củi khô đánh cho đến mức không nói được nữa, người không động đậy được, cái dấu tay này, chắc chắn là do tên củi khô cưỡng ép Long Nhị ấn vào, làm như vậy không tính, kính mong đại nhân minh xét. Dù sao cũng không chỉ nghe mỗi lời khai của tên củi khô được.

- Đại nhân, những lời mà củi khô nói đều là sợ thật, nếu mà có giả dối, sẽ bị sấm sét đánh chết. Bên ngoài công đường có rất nhiều bà con đã từng bị Long Nhị ức hiếp đánh đập, đại nhân nếu mà không tin, chỉ cần thẩm vấn bọn họ là biết những lời củi khô nói là thật hay giả.

Tên củi khô ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

Dân chúng đứng bên ngoài công đường nghe đến đây, đều nhao nhao kể tội tên Long Nhị, đều vỗ tay hoan nghênh trầm trồ khen ngợi tên củi khô.

Chung Bân nhận bản cáo trạng nha dịch đưa lên, mở ra xem, trong lòng phẫn nộ, hắn đã làm Hàng Châu tri phủ đúng hơn 1 năm nay, những vụ án trước không nắm rõ, mắt thấy những hành vi phạm tội của Long Nhị, làm người ta căm phẫn.

Hắn lại nghe thấy Long Đại nói hắn chỉ nghe một bên, trong lòng buồn bực, đập miếng gỗ xuống, nghiêm nghị nói với Long Đại:

- Bản quan thẩm án, sao còn phải để cho thằng nhãi nhà ngươi đứng đây ăn nói xằng vậy, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, sẽ lôi ra dùng hình.

Long Đại vừa nghe, trong lòng càng thêm phẫn hận, nhưng trên công đường, đường đường tri phủ Hàng Châu có quyền uy tuyệt đối, hắn không dám nhiều lời, lén nhìn Tôn Khoa một cái, rồi lại bất đắc dĩ mà ngồi xuống.

Chung Bân vô cùng đau đớn nhìn bản cáo trạng: Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

- Củi khô, ngươi đã biết Long Đại phạm nhiều tội ác như vậy, vì sao lại không báo cáo lên quan, quan phủ đương nhiên sẽ trả lại công bằng cho dân chúng.

- Đại nhân, phương diện này có rất nhiều uẩn khúc, đợi tiểu nhân tỉ mỉ nói cho ngài nghe.

Tên củi khô vừa nghe thấy lời này, trong lòng biết thời khắc mấu chốt nhất đã tới rồi, chỉ cần vấn đề này trả lời viên mãn, hắn sẽ có khả năng thoát được cái cọc tai bay vạ gió này.

Hắn hắn giọng, khóc lóc kể lể nói:

- Long Nhị vô cùng tàn bạo, phạm rất nhiều tội ác, trước kia có một số bà con không chịu nổi sự áp bức của hắn đã kiện lên quan, nhưng thế lực của hắn quá lớn, quan phủ tìm mọi cách từ chối không thụ án, mặc cho Long Nhị làm xằng làm bậy. Còn những bà con tố cáo hắn đã bị hắn điên cuồng trả thù, khiến cho cửa nát nhà tan, vợ con ly tan. Cứ theo vết xe đổ đó, bà con cho dù bị Long Nhị ức hiếp, có tức giận cũng không dám lên tiếng, chỉ có nước khóc thầm mà thôi.

Chung Bân vừa nghe, tức giận mặt đỏ tía tai, thân là quan phụ mẫu của Hàng Châu, không ngờ dân chúng lại phải chịu những oan ức này. Đây chính là do hắn không làm tròn bổn phận, nhưng nếu như không phải hôm nay cái tên lưu manh Củi khô này nói ra tình hình thực tế thì hắn vẫn còn mù mờ không biết gì, bản thân vẫn còn dám tự xưng là thanh quan chính hiệu, thật đáng buồn cười, buồn cười.

Đồng thời hắn ý thức được, quan viên Hàng Châu câu kết với nhau, cùng làm những việc đen tối, hắn mặc dù đường đường là tri phủ, nhưng lại không khác gì so với câm điếc cả.

Hắn lạnh lùng cười, mũi khẽ hừ một tiếng, nói với Tôn Khoa:

- Tôn đại nhân, ngươi thân là phủ doãn Hàng Châu, lại làm quan ở Hàng Châu đã nhiều năm, Hàng Châu có tên ác bá ra coi mạng người như cỏ rác, làm xằng làm bậy, thế nhưng ngươi quan tâm để ý tới? Còn có quan phủ vì sao không thụ lí đơn kiện của dân chúng ? Ngươi có cái gì lí do thoái thác?

Tôn Khoa nghe thấy những lời như đâm vào tim, đỏ bừng cả mặt, hổ thẹn, thẫn thờ ngơ ngẩn ngồi đó, không trả lời được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.