Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu được Trương ngục đầu cúi đầu khom lưng đưa ra ngoài cửa lớn, rồi giả bộ đi về hướng bắc. Khi thấy Trương ngục đầu quay đầu đi vào, hắn nhìn trước nhìn sau, thấy màn đêm cũng tối tăm, bốn phía không có ai, hắn nở nụ cười rất thần bí, rồi lại lặng lẽ quay trở về nơi phụ cận đại lao.

Tâm trạng của hắn rất thoải mái, tất nhiên là không phụ lòng Chung Bân, với thân phận là Tín sử của Chung Bân, với thân phận khó xử này hắn sẽ bị Tôn Khoa và đám người có dã tâm gây khó khăn, và sẽ khiến Chung Bân gặp không ít khó khăn.

Là một nam nhi, tất nhiên là không làm bằng hữu thất vọng, không hổ thẹn với lương tâm, đường đường chính chính, có thể cởi mở chân tình với thân phận tiểu gia đinh như hắn, sự thành tâm này, tất nhiên cần phải khắc cốt ghi tâm.

Nhưng, nhưng sự hiếu kỳ của hắn khiến hắn không muốn bỏ lỡ một trò hay như vậy. Cưới ngục, là một việc vô cùng kích thích khiến không ít người toát mồ hôi hột, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến người khác thấy sởn da gà rồi.

Hơn nữa trong tiềm thức, hắn vô cùng luyến tiếc đôi mắt sáng như trăng của thôn cô kia, đôi mắt đó thi thoảng lóe lên khí chất anh hùng tiết độ, dường như đã xuyên thấu con tim yếu ớt của hắn rồi.

Cuộc đời này, không biết sau này có còn cơ duyên để gặp lại nữa không?

Hắn lừa Trương ngục đầu, giả bộ đã rời khỏi hiện trường, dựa vào màn đêm ảm đạm, bên cạnh đại ngục tìm một hố đất vô cùng bí mật mà ẩn nấp vào đó, chỉ lộ ra cái đầu, đang xem xét và chờ đợi những động tĩnh xung quanh đại lao.

Hắn nhìn lên bầu trời đen tối, trong lòng nghĩ, không biết thôn cô kia dùng cách nào mà có thể đến cứu La Đồng ra được đây.

Cướp ngục không phải là một chuyện đơn giản, muốn bắt Trương ngục đầu làm con tin để cứu La Đồng ra, đây hoàn toàn là một sự lựa chọn sai lầm.

La Đồng là một nhân vật vô cùng quan trọng, dựa vào thân phận thấp hèn của Trương ngục đầu và với uy danh kém cỏi của hắn thì dùng hắn để đổi lấy một trọng phạm như La Đồng thì đó là điều không thể.

Một khi bị náo động lên, hơn hai trăm ngục tốt vì tiền đồ của chính mình, tất nhien sẽ ra sức mà phản kháng, một khi sự việc cấp thiết, ngục tốt sẽ phóng hỏa đài, Huyền Vũ doanh cách đó chừng mười dặm sẽ nhanh chóng tới trợ giúp, nếu tình thế cứ theo đó mà phát triểun, muốn cứu La Đồng ra thì đúng là khó như lên trời rồi.

Cho nên, từ điểm này có thể khẳng định, vị thôn cô này trước khi tới cứu La Đồng, tuyệt đối không chỉ có hai người họ, nhất định còn có hậu viện ẩn nấp ở gần đó.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu tính toán, nếu vụ cướp ngục này do hắn thực hiện, thì hắn sẽ ngầm khống chế Trương ngục đầu, lợi dụng lúc các ngục tốt không để ý, rồi thả tất cả những tù nhân trong đại ngục ra, khiến những ngục tốt này bị phân tâm, sau đó tiếp tục phái thêm người, phóng hỏa khắp nơi, dựa vào cảnh hỗn loạn này, không nên ham chiến mà dựa vào lúc này mà tìm đường rút lui là hay nhất.

Nhưng việc khó xử nhất cũng sẽ lập tức ập tới, cướp ngục thì dễ những trốn ngục thì khó, nơi này hoang vu, một vùng đất bằng phẳng, không như những nơi núi non hiểm trở mà dễ dàng trốn tránh, một khi đám ngục tốt châm phong hỏa đài, thì những binh lính từ Huyền Vũ doanh sẽ nhanh chóng ập tới, tới lúc đó, cho dù ngươi võ công cao cường , thần thông quảng đại thì trong loạt tiễn phân thây như vậy thì có chạy đằng trời.

Cho nên, bố trí chạy trốn thành công hay không, là một vấn đề quan trọng nhất, dựa vào những tính toán của hắn, phải bố trí thật nhiều ngựa tốt, bố trí ở một nơi bí ẩn, một khi cứu được La Đồng ra, sẽ lập tức lên ngựa trốn chạy, nếu con đường phía sau của thôn cô bố trí thỏa đáng, đương nhiên với lượng nhân mã của Huyền Vũ doanh ập tới, cũng chưa chắc có thể cứu viện kịp thời.

Nhưng số lượng ngựa tốt kia rất lớn, phải dấu ở đâu đây?

Trần Tiểu Cửu nhìn tứ phía, thấy cách đó chừng hai dặm có một nơi rừng cây nghìn nghịt đen tối, hắn nở nụ cười, nếu là hắn, chỗ đất đó chính là nơi dấu những chú tuấn mã kia.

Hắn thở dài một cái, nếu thôn cô kia là một người thông minh, có thể nghĩ ra được tình tiết này, thì việc cướp ngục lần này khả năng thành công là rất lớn. Nếu chỉ dựa vào chút dũng khí nhất thời, không nghĩ ra được những điểm mấu chố này, không bố trí được đường rút lui của mình thì kết cục khó mà tưởng tượng nổi, chắc chắn sẽ vô cùng thảm.

Nghĩ tới đôi mắt rực rỡ sáng lạng của thôn cô kia, tâm trạng của Trần Tiểu Cửu có chút khó tả, nếu lát nữa nàng cướp ngục thất bại, ta có nên ra tay cứu nàng không đây?

Trong đầu hắn nghĩ ra những điều xuất thần, nằm ngửa sững sờ nhìn lên bầu trời đen tối kia, với vẻ mệt mỏi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm buông xuống, một trận gió lạnh thổi qua, Trần Tiểu Cửu lạnh quá hắc xì hơi liên tục, hắn chợt tỉnh dậy, nhìn những ánh sao đêm, trong lòng thầm tính toán, thời khắc làm chuyện lớn sắp diễn ra rồi.

Đúng lúc hắn đang có chút suy nghĩ, đột nhiên vang lên những tiếng kêu khiến Trần Tiểu Cửu trở về hiện thực.

Hắn cảm thấy cơ thể run bắn lên, trong lòng hiểu rằng, một cảnh tượng vô cùng kích động lòng người rốt cục cũng bắt đầu rồi. Hắn nhìn theo tiếng kêu đó, chỉ thấy xung quanh căn phòng bằng cỏ phía sau nhà lao bốc khói, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lửa đã bốc cháy ngùn ngụt, chiếu sáng cả bầu trời. Không cần hỏi, cây đuốc đã thấm rất nhiều dầu hỏa.

Trần Tiểu Cửu có thể nhìn ra chỗ đó là căn phòng bằng cỏ sau nhà lao, cô nàng này thật đúng là thông minh, biết dùng kế điệu hổ ly sơn tuyệt đến vậy.

Trong đó một bộ phận ngục tốt quan tâm đến tiền của quần áo của mình, đương nhiên là sẽ chạy đến cứu hỏa, làm gì còn tâm chí nào mà liều mạng tiêu diệt cường đạo chứ.

Hiện trường kinh khủng, tiếng hoảng sợ giận giữ lẫn lộn.

Trần Tiểu Cửu nhìn ra xa, thấy mấy bóng dáng dũng mãnh đang ra sức kêu gào xông lên, nhưng ngay sau đó truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, bóng dáng cũng chậm rãi ngã xuống đất.

Trần Tiểu Cửu cách đó rất xa, nên không thể nhìn rõ ràng hiện trường, chỉ cảm thấy ở đó ánh dao kiếm lóe lên, chìm trong biển lửa, trong giây lát chợt nghe một tiếng nổ lớn, phía Phong hỏa đài cao cao kia vang lên một tiếng nổ như sấm rền, rồi có từng ngọn khói ngùn ngụt bốc lên, sau đó, trong chốc lát biến thành những làn khói cao hơn chục mét, bao chùm cả một khoảng khoang rộng lớn này.

Bọn họ nhất định phải nắm chắc thời gian đánh nhanh thắng nhanh, không thì, có rất nhiều quân lính của Huyền Vũ doanh đến bao vây bọn họ, lúc đó thì chỉ có bó tay chịu trói, không có cách nào khác.

Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm lo lắng hốt hoảng cho bọn họ thay cho bọn họ, cũng không biết đường rút lui của bọn họ rốt cuộc chuẩn bị thế nào rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Đang chỗ mấu chốt, đột nhiên nghe thấy một tiếng sư tử rống, tựa như sét đánh khiến cho da đầu Trần Tiểu Cửu tê dại, nhưng trong lòng hắn cũng có thể buông tảng đá nặng xuống rồi, đây rõ ràng là âm thanh của Sư tử hống La Đồng, xem ra thằng nhãi này đã được cứu ra một cách thuận lợi.

Lúc này Thành Tây nằm sấp trên mặt đất, chợt nghe thất từng trận rầm rầm truyền đến, Trần Tiểu Cửu thầm kêu không hay rồi, binh mã của Huyền Vũ doanh đã xông đến rồi, không cần nhiều thời gian liền có thể cảm thấy được xoay chuyển tình hình chiến sự nơi đây.

Thôn cô này, đã cứu được La Đồng ra, sao lại vẫn còn ở đây ham chiến chứ.

Đang lúc hắn suy tính này nọ, đột nhiên thấy mấy bóng người như ma quỷ chạy ra, cầm đầu là một người có thân hình thon thả, mặc bộ quần áo màu tím, tay cầm đao, tóc buộc sau đầu, vẻ mặt kiêng nghị, đôi mắt lóe ra ánh mắt tàn nhẫn, dáng người đó không phải là thôn cô thì là ai?

Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng rỡ, cô nàng này cuối cùng cũng thể hiện phong thái thật sự, đôi mắt hắn chăm chú nhìn thôn cô.

Thôn cô dẫn đầu, trên khuôn mặt son phấn kia đã bị máu tươi che mất rồi, hiện ra một bộ dạng rất oai hùng dũng mãnh, có một tên ngục tốt không chút sợ hãi gì mà đuổi theo nàng, trên tay cầm một chiếc giáo rất dài đang hướng về phía sau lưng thôn cô mà đâm tới

Thôn cô vẻ mặt coi thường, uốn eo, cả người nhanh chóng lao đến, thu dao lại, chỉ nghe một tiếng bùm, máu tươi bắn tung tóe lên người thôn cô, còn tên ngục tốt đó thì đầu như quả bí đỏ, lăn ra xa.

Chỉ một nhát dao này, đã khiến cho tên ngục tốt hung hãn này đầu người một nơi, Trần Tiểu Cửu trong lòng thoáng thấy đau đớn, một mạng người đang tràn đầy sức lực như vậy đã bị tan biến trong bóng đêm, hắn và tên ngục tốt này mặc dù không có chút cảm tình gì, nhưng nhìn thất tên tiểu tử này biến mất trước mắt mình, trong lòng vô cùng nặng nề, nhìn lại thôn cô, lại là một bộ mặt vẻ coi thường và điềm tĩnh. Dường như giết chết người này cũng đơn giản như là giết chết con kiến vậy.

Người phụ nữ này, có chỗ nào là thôn cô chứ, rõ ràng là một ác ma giết người không chớp mắt.

Ở phía sau lần lượt chạy tới mấy tên ngục tốt, nhưng mắt thấy cảnh tàn nhẫn này, sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội ném súng xuống, quay đầu bỏ chạy.

Thôn cô hai mắt đỏ bừng, cười lạnh một tiếng, nhấc chân đá trúng khẩu súng, khẩu súng đó như là có mắt bắn thẳng vào tên ngục tốt đó, bùm lên một tiếng, từ phía sau đúng vào tim, tên ngục tốt đó quay đầu lại, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thôn cô giết người như bông một cái, rồi ngã xuống.

Cô nàng này thật dã man. Trần Tiểu Cửu trố mắt đứng nhìn chiến trường tàn ác vô nhân đạo trước mắt, trong lòng bi thương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.