Chương trước
Chương sau
Lưu lại bóng ma

Lưu lại bóng ma

Phong lôi đao có uy lực vô cùng khủng bố, đây chính là trạng thái đỉnh cao của thuốc thử gen cực quang và thiên huyễn đao gió, có thể nói đây chính là sức chiến đấu mạnh nhất trong tất cả các lá át chủ bài Trần Phong có được.

Cho dù bị cánh hoa kia triệt tiêu mấy lần, vẫn còn y nguyên đó uy năng cấp D.

Vương Việt? Hắn không thể ngăn cản được!

Vương Việt chủ tu Tinh Thần lực, cùng Trần Phong không sai biệt lắm, thể chất cũng không thể cao hơn, tố chất thân thể bình thường, dưới sự công kích uy lực như thế này, hắn căn bản không thể trụ qua được! Trần Phong suy đoán, ngay tại thời điểm phong lôi đao nổ tung trên không trung, Vương Việt đã chết rồi.

Nhưng ——sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

"Trước tiên phải tìm kiếm được hắn." Thần sắc của Trần Phong bình tĩnh, nếu như hắn có thể lập nên kỳ tích, vẫn còn giữ lại được một hơi, lại chém hắn một đao là được.

Xoát! Xoát!

Trần Phong truy tìm dọc theo phương hướng bóng đen bay ngược xuống.

Nhưng mà, đến thời điểm hắn tới tận nơi quan sát, lại kinh dị phát hiện, trên mặt đất ngoại trừ một cái hố to do va chạm nện xuống mãnh liệt, dĩ nhiên lại không thấy thi thể!

"Không có?" Trần Phong ngạc nhiên nghi ngờ.

Nhìn kỹ trên mặt đất một chút, vết máu, mảnh vỡ quần áo...đều là của Vương Việt đấy!

"Thi thể bị ăn rồi sao?" Ánh mắt của Trần Phong lấp loé.

Mặt đất...Trần Phong nhanh chóng lướt qua trên mặt đất, lại phát hiện một hàng dấu chân loạn xạ khác thường, có cả vết máu còn chưa khô đọng lại, lập tức nhanh chóng truy đuổi theo sau.

Cho dù Vương Việt vẫn còn sống, cũng chỉ có thể giữ lại một hơi tàn! Vương Việt trọng thương, lại có thể chạy được bao xa?

Hơn nữa ——tốc độ của hắn vốn dĩ cũng không nhanh gì.

"Truy theo!" Trần Phong quả quyết truy kích.

Nhưng mà, ra ngoài ý định chính là, hắn đã đuổi theo trọn vẹn năm phút đồng hồ, cũng không có nhìn thấy Vương Việt, nếu như không phải dấu chân trên mặt đất càng ngày càng rõ ràng, hắn gần như đã cho là mình đi nhầm rồi. Mà vết máu trên mặt đất đã nhiều hơn, thậm chí Trần Phong còn ngửi thấy được mùi vị của máu tanh, đây rõ ràng là chỉ mới vừa lưu lại!

Vương Việt...ngay ở phía trước! Trần Phong đột nhiên giết vào rừng cây, tâm thần lập tức chấn động.

Vương Việt! Hắn nhìn thấy rồi! Bóng dáng đang chật vật chạy đi kia, ở ngay trước mặt mình mười mét, thậm chí Vương Việt còn lảo đảo một cái, cứ thế ngã sấp trên mặt đất, máu chảy lênh láng!

Trần Phong hơi híp tròng mắt.

Tiểu tử này...quá nhanh a! Địa phương Vương Việt ngã sấp mặt, cách hắn chửng chừng không đến ba trăm mét, hắn chỉ dùng một thời gian rất ngắn đã đến được, mà một đường truy đuổi đến đây, hắn lại mất trọn vẹn năm phút đồng hồ!

Năm phút đồng hồ, dĩ nhiên không thể đuổi kịp Vương Việt? Tên tiểu tử này một tốc độ quỷ quái gì thế, thế mà còn ở trong tình huống bị trọng thương đấy!

Vương Việt đã ngã sấp mặt, nhưng mà Trần Phong cũng không có ra tay kết liễu, không phải là hắn không muốn ra tay, mà là hắn không thể, bởi vì chỗ này, không ngờ đã đến trong phạm vi doanh địa của Hiệp hội chế tác Gen, chung quanh có ít nhất mười người máy đang tuần tra giám sát!

Đáng tiếc a... Trần Phong khẽ lắc đầu.

"Đích —— "

"Đích —— "

"Kiểm tra tính toán đã có người trọng thương, bắt đầu công việc cứu viện." Một người máy lấp lóe ánh sáng đỏ bắt đầu công tác cứu viện cho Vương Việt, từng chút từng chút thuốc thử khôi phục được sử dụng, thân thể gần như phải chết của Vương Việt, lại bắt đầu hiện lên một phần da thịt hồng hào.

Trần Phong bình tĩnh đi tới, chung quanh, một số người máy tuần tra lóe ra ánh sáng đỏ trong mắt, hiển nhiên đã cảm giác được khí tức bất thường của Trần Phong, lập tức khóa chặt hắn.

Trần Phong biết rõ, chỉ cần mình ra tay, kẻ chết trước nhất định là chính bản thân hắn!

Mà lúc này, Vương Việt đã dần dần tỉnh lại, hắn cảm giác được nhiệt độ cơ thể của chính mình, cùng với cánh tay người máy đang đỡ lấy mình, lập tức mừng như điên, hắn biết được, chính mình được cứu trợ rồi! Chính mình vẫn còn sống sót!

Ha ha ha! Trần Phong dù có mạnh hơn nữa thì lại thế nào, chính mình vẫn còn sống sót đấy thôi! Vương Việt thật sự mừng như điên.

Nhưng mà, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, mới vừa mở mắt ra quan sát, hắn gần như là bị hù chết, bởi vì một bóng dáng quen thuộc đang lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt rất bình thản.

"Trần Phong?!" Vương Việt hoảng sợ, điên cuồng lui về phía sau.

"Ngươi sợ cái gì?" Trần Phong giống như cười mà không phải cười.

"Ngươi... Ngươi không được qua đây." Vương Việt hoảng sợ lui về phía sau, cho dù người máy đã ở bên cạnh.

"A." Trần Phong bước từng một tiến lên phía trước.

Vương Việt rất nhanh đã bị dồn đến góc tường nơi doanh địa, không có chỗ thối lui.

"Đích —— "

"Đích —— "

Trong mắt người máy tuần tra lóe lên ánh sáng đỏ, nó có thể kiểm tra tính toán được sát ý trên người Trần Phong đã biến mất, xác nhận hắn sẽ không giết người, cho nên không thể lý giải được vì cái gì Vương Việt sẽ sợ hãi không ngừng lui về phía sau?

Hả? Trò chơi của nhân loại? Chúng nó không hiểu được, nhưng mà chúng vẫn duy trì chú ý như trước.

"Đây chính là doanh địa." Vương Việt gần như hỏng mất, nói: "Ngươi không thể giết ta."

Hắn biết được Trần Phong không dám, thế nhưng hắn lại không dám đánh cược, phải biết là, ngay trước mặt vị tiền bối kia, Trần Phong dĩ nhiên lại mạnh mẽ đánh nát ký hiệu hoa mai, thiếu chút nữa đã giết chết chính mình! Nếu như không phải có cái gen đó...

"Đừng có giết ta, xin ngươi đừng có giết ta." Vương Việt run rẩy van xin.

"Ngoan."

"Ta làm sao có thể giết ngươi a."

Trần Phong cười nói.

"Ngươi thật sự không giết ta?" Vương Việt yếu ớt hỏi.

"Nếu như ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi căn bản không thể trốn được."

Trần Phong cười tủm tỉm nói nhỏ bên tai hắn: "Lần này, ta là cho Vương Dao một chút thể diện, ta thiếu nợ nàng, đã trả xong. Lần sau, cũng đừng trách ta không khách khí..."

"Không có lần sau, nhất định không có lần sau." Vương Việt điên cuồng lắc đầu.

Hóa ra là bởi vì tỷ tỷ? Hắn đã biết rõ, loại người như Trần Phong này, làm việc sẽ không thể không tính đến cảm tình.

Sống sót rồi! Toàn thân Vương Việt ướt đẫm mồ hôi và máu tươi, tin tưởng suốt một quãng thời gian dài về sau, nụ cười của Trần Phong, sẽ luôn đi theo hắn.

"Tự giải quyết cho tốt đi." Trần Phong cười tủm tỉm xem xét hắn, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Đến cửa doanh địa, ý cười trên mặt Trần Phong lúc này mới thu lại, đáng tiếc, không thể giết chết Vương Việt. Cho dù lửa gạt hắn là bởi vì Vương Dao nên mới lưu thủ, mặc dù hắn đã lưu lại một bóng ma to lớn ở sâu trong nội tâm Vương Việt, nhưng mà loại chuyện này, nếu không thể nhổ cỏ nhổ tận gốc, đó chính là phiền toái!

"Vương gia..." Trần Phong cười lạnh một tiếng.

Sớm muộn sẽ có một ngày, hắn nhất định sẽ khiến cho Vương gia triệt để tan nát! Cơ hội này, hắn tin tưởng sẽ không xa xôi nữa đâu.

Rời khỏi doanh địa, Trần Phong một lần nữa quay về địa phương phục kích Vương Việt.

Đám người Từ Phi đã giải quyết xong xuôi mọi việc, tất cả những người Vương gia đi theo Vương Việt, toàn bộ bị chém giết! Bốn mươi sáu tên gen chiến sĩ cấp E, bốn tên gen chiến sĩ cấp D, toàn quân bị diệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.