Chương trước
Chương sau
Không cho phép lưỡng lự

Không cho phép lưỡng lự

Thật...lại có thể là thật! Tên phế vật Ngô gia kia, thằng nhóc Ngô Huy kia, lại chính là một yêu nghiệt!

"Trốn!" Mọi người điên cuồng chạy trốn.

Nhưng mà, vào giờ phút này, Ngô Huy ngạo nghễ đứng trong thiên địa, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, thân ảnh nhỏ bé ở dưới màn đêm, nhìn qua càng trở nên kinh khủng, cái kia là uy năng khủng bố của Thần Kiếm Địa Ngục! Vào lúc hắn triệu hoán Thần Kiếm Địa Ngục ra, toàn cục đã định.

"Kết thúc đi." Ngô Huy lạnh nhạt mở miệng.

"Sâm La Vạn Tượng thức thứ hai —— Tu La Ma Phủ!" (Phủ:búa, rìu)

"Ta có một cây búa, đến từ lĩnh vực Tu La, nó mang theo năng lượng ăn mòn thiên hạ, có được lực lượng phá huỷ núi lớn, mỗi một lần chém ra, đều có thể đập nát hư không, Tu La Ma Phủ vừa ra, không thấy máu không trở về!" Thanh âm của Ngô Huy lạnh lùng truyền ra.

Trong cái nháy mắt kia, trong đầu đám người dường như xuất hiện một cái thân ảnh kinh khủng! Bên trong một mảnh chiến trường Tu La màu máu, có một cây búa hủy thiên diệt địa, không gì không làm được, thậm chí có thể chém giết gen chiến sĩ cấp A, quét ngang thiên hạ!

Ô...ô...n...g —— Năng lực trong tay của Ngô Huy lấp lánh, bầu trời đen kịt đột nhiên biến mất, xuất hiện ánh sáng màu đỏ ngòm lấp lánh, có một cây búa to lớn xuất hiện trong hư không, so với sự tưởng tượng của chính Ngô Huy còn kinh khủng hơn, còn cường đại hơn!

Tu La Ma Phủ chém qua! Thương vong vô số! Những gen chiến sĩ cấp B cường đại khủng bố kia, giống như là một đống người rơm bị một kích chém chết, một lần nữa khiến cho Trần Phong nhớ tới một loại trò chơi cắt cỏ nào đó gọi là "Có một không hai".

Đây chính là cấp B a! Đây chính là gen chiến sĩ mạnh mẽ a!

Vô số người kêu rên, Trần Phong là một người đứng xem còn thấy rung động như vậy, những người đang bị chém giết kia lại càng thêm hoảng sợ.

"Ngô Huy, ta sai rồi!"

"Chúng ta không nên rời khỏi Ngô gia, van cầu ngươi, buông tha cho chúng ta đi."

"Chúng ta sai rồi!"

"Chúng ta nguyện ý vì ngươi làm trâu làm ngựa, hãy bỏ qua cho ta đi..."

Có một ít người vì quá sợ hãi mà thậm chí không trốn, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, Ngô Huy cũng vô ý thức nhìn về phía Trần Phong, trong ánh mắt của hắn có một chút không đành lòng, dù sao thì hắn vẫn còn là một đứa con nít, trong lúc nhất thời vẫn còn có một chút do dự.

"Hãy nhớ kỹ mục tiêu mà ngươi muốn làm." Trần Phong chỉ nhắc nhở nhàn nhạt một câu.

Hắn đã thiết kế cho Ngô Huy một thân phận, thân phận này không cho phép Ngô Huy lưỡng lự! Năng lực của Ngô Huy cực kỳ đặc thù, liên quan chặt chẽ đến thân phận đặc thù của hắn, mới có thể khiến cho người ta không thể nghi ngờ, mới có thể khiến cho hắn phát huy ra uy năng kinh khủng nhất! Cho nên...hắn không được phép lưỡng lự!

"Ta hiểu được." Ngô Huy nhắm hai mắt lại.

Mặc dù tuổi của hắn nhỏ, thế nhưng không có nghĩa là hắn ngốc, một khi hắn đã đi ra một bước này, đã sớm không còn cách nào quay đầu!

"Hừ!" Ngô Huy quát lạnh một tiếng.

"Sâm La Vạn Tượng thức thứ ba —— Vực Sâu Chi Mâu!" (Mâu: chiến thương, trường thương)

"Vực Sâu Chi Mâu, được ta triệu hoán ra từ trong thâm uyên, mỗi một cây chiến thương này, đều có được lực lượng hủy thiên diệt địa, đủ để đâm xuyên qua hết thảy phòng ngự, đâm xuyên trái tim!"

"Các ngươi có thể tưởng tượng, Vực Sâu Chi Mâu giống như là một cơn mưa sao băng giáng xuống là được? Ừm...đó là một cảnh tượng làm cho ta mong đợi nhất." Trên khóe miệng của Ngô Huy lộ ra một nụ cười tà mị.

Không sai, là nụ cười tà mị, đây là yêu cầu trong kịch bản của Trần Phong, cho dù Ngô Huy có vận dụng hết tế bào não, cũng không nghĩ tới, đến cùng phải cười như thế nào mới ra được nụ cười tà mị.

Nhưng mà ít nhất là ở trước mắt, hắn đã hợp cách, thần sắc của đám người cực kỳ hoảng sợ, vào giờ khắc này, bọn họ đang tưởng tượng ra một màn kinh khủng sắp xuất hiện.

Ô...ô...n...g —— Năng lực của Ngô Huy tỏa ra, trời đất một lần nữa bị bóng tối bao trùm.

Trong hư không, có vô số vết nứt không gian xuất hiện, từng thanh trường thương đáng sợ từ trong vết nứt không gian từ trên trời giáng xuống, giống như mưa sao băng, điên cuồng đập xuống. Từng thanh trường thương điên cuồng rơi xuống! Vô số người bị xuyên thủng tại chỗ.

Chết! Đám người Ngô gia đang chật vật chạy trốn, gần như chết hết ở bên trong một chiêu này. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hối hận, bọn hắn căm hận a! Nếu như sớm biết Ngô Huy mạnh mẽ như thế, bọn hắn cần gì phải phản bội Ngô gia?! Nếu như...trên mặt mỗi một người đều lộ ra vẻ hối hận.

Mà vài người may mắn còn sống, toàn thân đổ ra mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy. Trong mấy người này——vẫn còn Ngô Năng! Hắn có thực lực mạnh nhất, dùng những người ở bên cạnh làm pháo hôi, cho nên vẫn chưa có chết!

"Ngô Huy, ta sai rồi..." Ngô Năng tuôn nước mắt đầy mặt, nói: "Xem những gì mà ta đã cống hiến cho Ngô Gia, hãy tha cái mạng già này cho ta đi, ta sẽ dùng cả đời này để đền bù sai lầm lần này!"

"Ha ha." Ngô Huy chỉ cười lạnh hai tiếng, hắn một lần nữa đưa tay nhắm thẳng vào Ngô Năng, trong lòng mọi người đều giật thót một cái.

Ngô Huy phất tay ba lần, ra tay ba lần! Thức thứ nhất Thần Kiếm Địa Ngục, thức thứ hai Tu Ma Ma Phủ, thức thứ ba Vực Sâu Chi Mâu, ba thức của Sâm La Vạn Tượng, mỗi một thức đều kinh khủng đến mức làm cho người ta không thể không sợ hãi! Cái này căn bản là năng lực cấp A!

Ngô Huy...căn bản chính là cường giả cấp A!

"Van cầu ngươi, tha cho ta đi!" Ngô Năng quỳ xuống đất dập đầu như bằm tỏi, thậm chí còn không dám chạy trốn! Khi hắn thấy Thần Kiếm Địa Ngục, đã theo bản năng coi Ngô Huy như là một cường giả cấp A, hắn biết, bây giờ hắn có chạy trốn cũng không có một chút ý nghĩa nào! Hắn trốn không thoát!

Nhưng mà, Ngô Huy vẫn chỉ lành lạnh nhìn Ngô Năng, hắn kỳ thật không thích giết người, thế nhưng đúng như lời mà Trần Phong nói, có được năng lực như vậy, chỉ có thể làm như thế này mới khiến cho thế nhân biết được sự kinh khủng của hắn! Mới có thể phát huy ra được năng lực của mình! Mới có thể làm cho mình không còn vô năng như trước nữa!

"Chết đi." Hắn giơ tay lên.

Chỉ có điều là, ngay vào lúc này, có một cái thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

"Tiểu huynh đệ, cho ta một chút thể diện có được hay không?"

Ánh sáng lưu chuyển, lít nha lít nhít bóng đen xuất hiện, phe thứ ba mà Ngô Năng dẫn đến, rốt cục cũng đã chạy đến!

"Cứu ta." Ngô Năng chật vật trốn tránh ra sau lưng của bọn họ.

Ngô Huy quét ánh mắt qua, rơi vào trên người của người trung niên cầm đầu kia, Ngô Huy giờ phút này ngưng tụ vô số lực lượng rốt cục cũng đã thấy rõ ràng được thực lực của người này.

Cấp A! Khó trách vì sao hắn có thể điều động được nhiều gen chiến sĩ cấp B như vậy! Khó trách vì sao đám người này thấy được lực lượng của Ngô Huy, thế mà còn dám giao phong cùng với Ngô Huy, bên trong đám người này, thế mà còn có một gen chiến sĩ cấp A!

"Ngươi nhất định phải cứu hắn?" Ngô Huy lạnh nhạt hỏi, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, chỉ có điều là, thi thể đầy đất ở dưới chân của hắn, ở giữa một mảnh máu đỏ tươi giống như chiến trường Tu La, lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sâm nhiên, thật sự là rất khủng bố...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.