Chương trước
Chương sau
Truy sát

Truy sát

Mà bây giờ, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp được người bản địa! Một cái chủng tộc chưa bao giờ tiếp xúc qua!

"Công kích bằng năng lượng có vẻ như không có hiệu quả." Tinh Huy trầm giọng nói.

Không có hiệu quả sao? Hết thảy đòn công kích lúc nãy, đều là công kích năng lượng!

Tên dã nhân này...đám người cảm thấy kinh hãi không thôi.

"Đi!" Nhật Quang bỗng nhiên quát to một tiếng.

Xoạt! Nhóm người của tổ chức thần bí bắt đầu nhanh chóng lùi lại, Trần Phong cũng không có một chút do dự nào rút lui.

"Đi!" Nhóm người Gen Công Hội cũng vội vã rút lui, nói đùa cái gì thế? Đụng phải loại địch nhân đáng sợ này, căn bản là không có khả năng chiến thắng, chỉ có thể chạy trốn! Nhưng mà, có trốn được hay không?

"Rống " Một tiếng gào thét vang lên, đám người nhìn lại, hai tên dã nhân kia thế mà đang đuổi theo! Hơn nữa vì phòng ngừa bọn hắn chạy trốn, hai tên dã nhân này thế mà biết chặn đánh!

"Phiền toái rồi!" Đám người sợ mất mật, sau lưng đổ mồ hôi lạnh tràn trề.

Trốn! Tất cả mọi người đều điên cuồng chạy trốn! Có thể đi đến một bước này cũng không có người nào ngốc, cho nên cho dù tổ chức thần bí cùng với Gen Công Hội đang tuyên chiến với nhau, mỗi người đều lưu lại sức lực, chờ đợi bên thứ ba xuất hiện!

Thế nhưng...chẳng ai mong đợi sẽ xuất hiện một chuyện như vậy?

Dã nhân? Hai tên dã nhân đang chơi dã chiến? Bên thứ ba cái quần què! Đối mặt với sự đuổi giết điên cuồng của hai tên dã nhân, mọi người gần như sụp đổ.

Hết thảy công kích đều không có tác dụng với hai tên dã nhân này, hết thảy công kích năng lượng rơi xuống trên người của hai người bọn hắn, đều không thể tạo thành bất cứ một thương tổn gì, bọn hắn có ngu tới cỡ nào cũng biết được cái chủng tộc dã nhân này có thể miễn dịch hết thảy công kích năng lượng! Mà làm cho người ta phải sợ hãi nhất chính là, ngoại trừ cái đặc tính kinh người này, tốc độ của cái hai tên dã nhân này cũng cực kỳ mau lẹ!

Chỉ cần ai dám chậm một bước, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mọi người căn bản không dám dừng lại một bước nào, mà coi như là như thế, khoảng cách của bọn hắn cũng đang bị rút ngắn dần dần.

Hai thành viên của tổ chức thần bí cùng với Gen Công Hội lúc nãy còn đánh nhau nảy lửa trong lúc vô tình chạy đến cùng một chỗ, hai người liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt của đối phương. Lúc này, còn ai phân biệt cái gì mà Gen Công Hội với tổ chức thần bí?

"Làm sao bây giờ?" Mọi người gần như đã tuyệt vọng.

"Tách ra chạy!" Nhật Quang gầm lên giận dữ: "Bọn hắn chỉ có hai người, chúng ta tách ra chạy, chắc chắn sẽ có người chạy thoát, sau đó trở về gọi cứu viện, về phần những người bị hai người bọn hắn đuổi giết...tự cầu phúc đi!"

Xoạt! Nhật Quang nói xong, là người thứ nhất thay đổi phương hướng.

Xoạt! Những người còn lại cũng cấp tốc biến hóa phương hướng.

Nhưng mà, hai tên dã nhân kia căn bản không có một chút do dự gì, trực tiếp đuổi theo Nhật Quang, sắc mặt của Nhật Quang trở nên tái nhợt, hơn nữa trong thời điểm đang điên cuồng chạy trối chết, Nhật Quang bỗng nhiên cảm giác được ở dưới chân đạp vào một vật cứng gì đó, nhưng hắn cũng không quá chú ý, sau đó liền nghe được một tiếng rống tức giận. Hắn nhìn lại, sắc mặt liền đại biến, ở bên trong cái bụi cỏ đó, lại có hai thân ảnh vạm vỡ chui ra???!

Nhật Quang lộ ra vẻ mặt phát mộng, ôi má ơi? Đây là tình huống như thế nào? Chờ một chút, vật cứng mà hắn đạp lên ở trong cái bụi cỏ kia, lại là...

Nhật Quang bỗng nhiên phóng tầm mắt nhìn tới, thấy được ở bên trong một mảnh hỗn độn này, ở bên trong cái khu vực không biết này, có vô số bụi cỏ đang rung động theo gió, chẳng lẽ nói...

Rống! Mấy tên dã nhân kia đã đuổi tới rất gần, Nhật Quang bị ba bốn tên dã nhân vây công biết mình không còn đường nào trốn, quay đầu nhìn lại đám người đã thừa cơ chạy trốn kia, liền cảm thấy giận tím mặt.

Bảo các ngươi đi các ngươi liền đi thật? Để hắn ở lại đây chết một mình?

"Các ngươi đừng hòng rời đi!" Nhật Quang cắn răng nói.

Oanh! Hắn giẫm chân một cái.

Xoạt! Có một cỗ gợn sóng kinh khủng từ dưới chân lan tràn ra, mặc dù không có tổn thương gì, thế nhưng cỗ gợn sóng này lại san bằng hết thảy các bụi cỏ dại ở xung quanh!

Đồng cỏ được bảo phủ bởi cỏ dại, trong nháy mắt liền biến thành một thảo nguyên, trong thảo nguyên, lộ ra từng cặp dã nhân trần truồng...

"Rống!" Tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền ra khắp chân trời, tất cả mọi người sợ đang chạy trốn liền sợ ngây người.

"Nhật Quang, con m* nhà ngươi!" Tinh Huy cùng với Nguyệt Hoa tức giận mắng một tiếng, tiếp tục vắt chân lên cổ chạy trốn, nếu như nói vừa rồi chỉ là trốn chạy, thì hiện tại chính là liều mạng mà chạy!

"Đây rốt cuộc thứ quỷ gì?"

"Không biết!"

"Chưa từng nghe nói qua cái chủng tộc này?"

"A a a!"

"Ta không muốn bị bọn hắn bắt lấy, a a a!"

Đám người hoảng sợ chạy trốn.

Ngẫm lại tình cảnh xảy ra ở trong bụi cỏ, lại nhìn vóc người khôi ngô của bọn hắn, ai cũng không muốn tưởng tượng ra cái kết quả sau khi bị bắt! Cái tình cảnh kia đẹp tới mức không ai dám nghĩ.

Mà vào lúc này, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến những giọng nói hỗn loạn.

"Có người!" Đám người vui đến phát khóc.

Nói chung, vào thời điểm khai hoang, sợ nhất là có người ngoài, thế nhưng hiện tại, khai hoang cái quỷ gì, trại huấn luyện cái quỷ gì, ai còn quan tâm? Lúc này, chỉ cần nhìn thấy được đồng tộc là đã mừng hết lớn rồi!

Ha ha ha ha, có người đến! Bất kể có phải là người một nhà hay không, chỉ cần bọn hắn có thể tranh thủ thời gian...

Nhưng mà, chờ đến thời điểm phát hiện ra mấy người kia, sắc mặt của đám người liền tái nhợt, mấy người bọn họ là ai không trọng yếu, mà trọng yếu là, ở phía sau bọn hắn y nguyên còn có một đám dã nhân đang đuổi giết!

"Đù móa, đù móa!"

"Lại tới một nhóm."

"Chạy mau!"

"Phân tán ra đi?"

"Phân tán cái trứng, dã nhân so với chúng ta còn nhiều hơn, nhanh chạy về hướng lối ra!"

"Đúng đúng đúng."

Mọi người điên cuồng chạy về hướng lối ra, Gen Công Hội, tổ chức thần bí, còn có những người qua đường, thế mà bởi vì cái nguyên nhân này, lại quỷ dị bước lên trên một con thuyền, đồng bệnh tương liên.

Cái đám người này...Trần Phong chợt nhớ tới phe thứ ba.

"Các ngươi chính là phe thứ ba dẫn dụ nhóm người Gen Công Hội và tổ chức thần bí chém giết nhau?" Trần Phong hỏi.

Xoạt! Đám người đồng loạt nhìn lại.

"Có lẽ là thế." Một người yếu ớt nói.

"Móa!" Có vài người kém chút nữa đã đạp bay hắn ra bên ngoài.

"Các đại ca, bây giờ nói cái này còn hữu dụng không?" Người kia vội vã chạy, chỉ kém chút nữa là đã tự bạt tai mình, nói: "Ta chỉ tiện tay đặt một cái bẫy như thế, ai biết được là ở trong bụi cỏ lại có nhiều dã nhân như vậy?!"

Đám người: "..."

Nhìn một chút đám dã nhân đang gầm rú truy sát ở sau lưng, ai còn muốn lãng phí thời gian đi đạp hắn? Đào mệnh quan trọng hơn a!

**

Mà vào lúc này, tại Gen Công Hội, có một đám đại lão đang đang thảo luận xem trại huấn luyện mới sau này do ai quản lý.

"Có mấy người bọn họ tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề."

"Có lẽ tổ chức thần bí..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.