Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại 5: "Cá ngựa" Bùi Hưu Nhiễm x Hải Mộc Nhĩ

Sự tra tấn và trả thù như mong đợi đã không đến, Bùi Hưu Nhiễm ở lại Hải tộc mấy ngày, ngoại trừ lần đầu gặp Hải Mộc Nhĩ, hắn không hề gặp lại bất kỳ ai.

Mặt khác, Hải Tự, người đã có được "Tài năng quân sự" mỗi ngày đều chạy đến phòng của Bùi Hưu Nhiễm, tay cầm ngọc trai và san hô, như thể dâng hiến báu vật.

Tính tình của Bùi Hưu Nhiễm có thể coi là ôn hòa, nhưng sau khi vướng vào mấy ngày này, hắn không khỏi nghiêm khắc mắng Hải Tự: "Nếu cậu đã có sức mạnh lại còn là vua của Hải tộc, sao không đi cầm quân đi, mỗi ngày đều canh giữ một tù binh như tôi làm gì?"

Hải Tự sững sờ trợn tròn mắt, dụi dụi đuôi mắt nói: "Anh không phải không thích Hải Mộc Nhĩ sao? Sự nghiệp và tình yêu, đương nhiên là tình yêu hấp dẫn hơn!"

Bùi Hưu Nhiễm cau mày, dùng hai ngón tay xoa xoa mi tâm, "Cậu vì sao luôn nói tôi không thích hắn?"

"Hắn tự nói. Khi anh đâm hắn, hắn đã hôn mê ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn nói là, "Thì ra Bùi Hưu Nhiễm thực sự không thích tôi chút nào." Hải Tự đi tới, ngồi bên cạnh Bùi Hưu Nhiễm, đếm ngón tay: "Hắn biết anh không thích hắn, vì vậy hắn đã ném tất cả những thứ anh để lại ở đây trở lại bờ biển và đã tránh mặt anh kể từ khi hắn mang anh đến đây."

"Loại người cắt đức hoàn toàn với người yêu cũ như các người, nên mỗi người nên tìm cho mình một người bạn đời thì sẽ tốt hơn. Hôm nay tôi nghe các trưởng bối nhắc tới hôn sự với Dực tộc, đều nói hắn là ứng cử viên thích hợp nhất."

Bùi Hưu Nhiễm quay đầu lại, cuối cùng nhìn thẳng vào Hải Tự nói: "Cậu nghĩ ai sẽ kết hôn?"

"Cháu trai tôi, hôn ước này đã được ký kết với hoàng thất của Dực tộc. Nếu hắn không đi, tôi có nên đi không?" Hải Tự còn chưa nói xong, Bùi Hưu Nhiễm đã đứng dậy đi ra ngoài, "Này, anh đi đâu vậy? Bên ngoài nguy hiểm, đừng chạy lung tung."

Cuộc họp kết thúc đã lâu nhưng Hải Mộc Nhĩ vẫn ở trong động âm thủy không đi ra.

Khi thời kỳ động dục giảm xuống, các Omega bình thường sẽ xin nghỉ phép trước để vượt qua thời kỳ động dục kéo dài bảy ngày. Nhưng Hải Mộc Nhĩ không có thời gian, tiêm thuốc liên tục trong sáu ngày khiến ngày cuối cùng càng dữ dội hơn, y cố chịu đau để hoàn thành cuộc họp, thậm chí không còn đủ sức để bước ra khỏi phòng sau khi kết thúc cuộc họp.

Miếng dán sau gáy bắt đầu nóng lên, chất pheromone dâng trào trong mạch máu, y dựa vào lưng ghế thở hổn hển, dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo trên bụng, khiến trái tim y nguội lạnh từng chút một.

Vừa nghĩ tới Bùi Hưu Nhiễm ở trong Hải tộc, mắt Omega bị đè nén đến đỏ bừng, y nắm chặt roi xương làm từ xương cá ngựa, ném vào hư không, sau đó thô bạo thu hồi, đuôi roi quấn quanh cổ y. Hơi siết chặt, để y rơi vào tình trạng thiếu oxy đến ngạt thở để kìm hãm sự mất kiểm soát trong thời kỳ động dục.

Y đã tiêm mũi thuốc ức chế cực mạnh cuối cùng, nhưng trước mặt alpha của mình, y chỉ là một omega muốn đòi hỏi tình dục nhưng không được đáp lại.

Hải Mộc Nhĩ đang chờ đợi, chờ đợi chất ức chế hoàn toàn áp chế pheromone không nghe lời, và cuối cùng biến thành dã thú.

Y lặng lẽ nhắm mắt, đau đớn nằm gục xuống bàn, những ngón tay bấu chặt vào mặt đá sa thạch, co quắp lại vì đau.

Vào giây phút cuối cùng của sự nghẹt thở, pheromone an ủi alpha phát ra từ nước biển nhẹ nhàng quấn lấy y, giống như cành cây và dây leo đột nhiên chui ra khỏi khe đá, nở ra những bông hoa nhỏ run rẩy.

Bùi Hưu Nhiễm không thể nhìn thấy nỗi đau của Hải Mộc Nhĩ, hắn không thể phân biệt được việc giải phóng pheromone xoa dịu là do bản chất của một người chữa bệnh hay bản năng của một người tình.

Khi tỉnh dậy, hắn đã ở trên lưng Hải Mộc Nhĩ, răng nanh của hắn đâm xuyên qua da, hoàn thành một "dấu ấn tạm thời".

Hải Mộc Nhĩ không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên bàn, khàn giọng hỏi: "Bùi Hưu Nhiễm, anh có biết mình đang làm gì không? Anh lại đang lợi dụng lòng thương xót của bác sĩ để cứu một người yếu ớt sao? Nhìn đi anh có biết tôi là ai không?"

"Dám cứu cậu lần thứ nhất, sẽ cậu cứu lần thứ hai, cậu cần pheromone của tôi." Bùi Hưu Nhiễm lạnh lùng trả lời.

"Tôi cần nó. Phải không? Nếu không phải tôi mà là một Omega khác cần sự an ủi pheromone trong hang động này vào lúc này, anh sẽ cho cậu ta một dấu ấn tạm thời chứ?" Hải Mộc Nhĩ cầm roi xương trong tay và cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Alpha trước mắt đã xé nát ham muốn của cậu.

Y hận chính mình không phải alpha, hận không thể đem Bùi Hưu Nhiễm đánh dấu, hận người y yêu không yêu y.

Bùi Hưu Nhiễm khẽ thở dài, cúi đầu nhìn vết sẹo trên bụng do bị cúi đầu lộ ra, hỏi: "Đau không? Cậu hận tôi không?"

Hải Mộc Nhĩ không phát ra âm thanh, trong không khí chỉ có AO pheromone quấn quít, liền nghe Bùi Hưu Nhiễm nói: "Bị tôi đánh dấu rồi, cậu làm sao có thể gả cho người khác?"

Hải Mộc Nhĩ trầm giọng hỏi: "Kết hôn?"

"Cùng với Dực tộc, Hải Tự nói ..." Bùi Hưu Nhiễm nhìn vẻ mặt trống rỗng của Hải Mộc Nhĩ, sau đó nghĩ đến Hải Tự không đáng tin cậy, bối rối hỏi: "Cho nên, người kết hôn với Dực tộc là Hải Tự?"

"Anh tìm tôi là vì cái này? Bùi Hưu Nhiễm, lúc này đừng nhắc tới những người khác."Hải Mộc Nhĩ chậm rãi xoay người, nắm lấy cổ tay Bùi Hưu Nhiễm, gắt gao đè hắn xuống bàn. "Bởi vì anh nghe nói tôi muốn gả cho người khác, anh mới kích động cho tôi dấu ấn tạm thời? Bùi Hưu Nhiễm, anh không thích tôi? Tại sao. . . ?"

Sau khi đánh dấu xong, sẽ không có omega nào đặt alpha của mình dưới thân. Hải Mộc Nhĩ mạnh mẽ áp sát, chỉ muốn một câu trả lời.

Bùi Hưu Nhiễm bề ngoài thì dịu dàng, nhưng sâu bên trong hắn vẫn có sức mạnh của một alpha. Không có alpha nào có thể cho người khác lấy đi Omega của mình, sau khi đánh dấu, trên mắt hắn hiện ra tia chiếm hữu.

Bùi Hưu Nhiễm vươn tay ôm cổ y, hài lòng nhìn ánh mắt kinh ngạc của y, thừa dịp Hải Mộc Nhĩ bất tỉnh, kéo y xuống bàn, lật người ngồi lên lưng y, cắn tuyến thể vẫn còn sưng đỏ của y, nói: "Cậu thật đúng là một Omega rất xấu xa, hỏi nhiều như vậy thật sự rất ầm ĩ."

Hắn hơi giải phóng một số pheromone ức chế, chuyện bài xít trước kia hiện tại đã không còn. Omega của hắn ở dưới thân, năm ngón tay gắt gao nắm tay hắn, thân thể nóng bỏng giống như một mảnh dung nham nóng chảy, bụng dưới có chút nóng lên.

Ẩn nấp lâu như vậy, hắn vẫn không thể từ chối vị Omega này, chỉ cần nghĩ đến Hải Mộc Nhĩ có mùi pheromone của chính mình, liền có thể xé rách mặt nạ Bùi Hưu Nhiễm ôn nhu .

Nụ hôn rơi xuống, với lời xin lỗi vì đã đâm y, một tình yêu dù biết mình bị lừa nhưng không kìm nén được.

Hắn từng cho rằng mình và y là kẻ thù truyền kiếp, nhưng không ngờ rằng ba gia tộc sẽ hợp nhất và thành lập một liên minh.

Nếu Lục Úc Niên có thể yêu một alpha yếu đuối như vậy, tại sao hắn không thể ôm lấy Omega mạnh mẽ này.

Hải Mộc Nhĩ là Omega của hắn, những thứ như hôn nhân này nên để cho người khác.

Toàn văn hoàn

Lời tác giả

Hải Tự:? ? ?

Cố Trạch Ngư: Vận may của cậu đang ở phía trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.