"Cái này..." Lý Văn Sơn hơi khó xử, không biết có nên đồng ý hay không. "Tổng giám đốc Lý, tôi, Kiều Viễn, sẵn sàng chia cho anh 10% cổ phần của nhà họ Kiều sau khi mọi việc kết thúc, anh nể tình bạn bè cũ mà giúp tôi lần này đi!” Kiều Viễn hiểu rõ đạo lý phải nói lợi ích trước khi bàn chuyện hơn ai hết. Mặc dù anh ta cứ như vậy mà nhượng cổ phần của mình cho Lý Văn Sơn, nhưng trước mắt thì đó là cách duy nhất. “Vậy thì tôi sẽ thử, nhưng có thành hay không thì tôi không thể đảm bảo được!” Lý Văn Sơn trả lời. Dù sao thì chuyện này cũng chỉ hứa miệng. Nếu Thẩm Lãng không đồng ý thì anh ta cũng không có tổn thất gì, còn nếu như Thẩm Lãng đồng ý thì anh ta sẽ có thể dễ dàng kiếm được một món lời lớn. Sau khi cúp điện thoại của Lý Văn Sơn, Kiều Viễn lần lượt gọi cho Tập đoàn Âu Dương và người nhà họ Chu.
Nội dung cuộc gọi hoàn toàn giống nhau, hứa hẹn nhiều lợi ích khác nhau để những người này giúp anh ta liên hệ với Tập đoàn Phi Vũ, có cơ hội xin lỗi. Trong Tập đoàn Phi Vũ, Thẩm Lãng đang có ý định rời khỏi để đi tìm Mộc Hồng Diệp. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên... Các cuộc gọi từ Lý Văn Sơn, Chu Cẩn và Âu Dương Quang Viễn lần lượt gọi đến... Nội dung các cuộc điện thoại gần như giống nhau, đều cầu tình cho Kiều Viễn.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lãng không nhịn được nở nụ cười, có thể khiến đám cáo già này cầu tình cho anh ta, Kiều Viễn chắc chắn đã mất không ít tiền... "Tiêu Nhược, sợ rằng đã đến lúc nên gặp những người của mười dòng tộc giàu có và quyền lực nhất ở Kinh Đô rồi..." Thẩm Lãng nói. Hiện tại mười dòng tộc giàu có và quyền lực nhất ở Kinh Đô về cơ bản đã được Tập đoàn Phi Vũ mua lại, Thẩm Lãng cũng muốn nhân cơ hội này tập hợp những người này lại với nhau để bàn kế hoạch trong tương lai. Đặc biệt là bên phía dòng tộc mãi vẫn không có tin tức gì nên Thẩm Lãng phải chuẩn bị đầy đủ. Biệt thự Thiên Vân Sơn. Mộc Hồng Diệp hồi hộp chờ Thẩm Lãng đến. Hôm nay bên phía dòng tộc truyền đến tin tức.
Gia chủ đã biết chuyện Thẩm Lãng giết chết Thẩm Tư Nguyên, bảo Thẩm Lãng nhanh chóng trở về dòng tộc. Là phúc hay là họa, cả Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp đều không biết. Chỉ là sau khi có kết quả, Vân Lão cũng không thay đổi yêu cầu hay mệnh lệnh của chủ nhà với Thẩm Lãng. Lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ ô tô. Đỗ xe xong, Thẩm Lãng bước vào. Khi Thẩm Lãng bước vào, khóe mắt Mộc Hồng Diệp trở nên ướt át. Thẩm Lãng biết Mộc Hồng Diệp đang lo lắng cho mình nên không nói gì, anh cười nhẹ rồi đi đến bên cạnh Mộc Hồng Diệp, ôm cô ấy vào lòng. "Đừng lo lắng, chỉ trở về xem xét một lúc mà thôi. Anh nghĩ Vân Lão đã nói sự thật cho ông của anh và mọi người rồi!" Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói. Mộc Hồng Diệp thở phào nhẹ nhõm, nếu đối mặt với người khác, họ có thể lựa chọn phản kháng, nhưng đối mặt với dòng tộc, cô ấy biết mình không có cơ hội phản kháng. “Em sẽ trở về cùng anh!” Mộc Hồng Diệp kiên định nói. Thẩm Lãng sờ trán Mộc Hồng Diệp, cười nói: "Đừng có ngốc nữa, chuyện này không liên quan đến em, đợi sau khi anh về sẽ cho em một bất ngờ lớn!" “Em không muốn bất kỳ điều bất ngờ nào, chỉ cần anh có thể quay lại là tốt rồi!” Mộc Hồng Diệp nói, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. "Được..." Cùng lúc đó, biệt thự gia tộc Ngoan Nhân. Kể từ sau cái chết của Thẩm Tư Nguyên, Nguyên Lão ngày ngày tự giam mình trong biệt thự. Ngoại trừ tham gia hội nghị dòng tộc ra ông ta gần như không gặp bất cứ người nào. Lúc này, Nguyên Lão vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ của mình như thường lệ, một người trẻ tuổi yên lặng ngồi đối diện với ông ta. Người trẻ tuổi ăn mặc giản dị, đôi mắt mảnh lộ ra một vẻ lạnh lùng khó tả. Làn da trắng mịn, dịu dàng khiến bất cứ ai hay bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ghen tị! Người thanh niên đang nghịch con dao găm bằng vàng trong tay, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường.
"Yểm Khâu, chuyện này tôi cầu xin cậu, sau khi giải quyết xong, tôi sẽ tìm cách cướp khế ước của dòng tộc giao cho cậu!" Nguyên Lão nhẹ giọng nói. Chàng trai trẻ này là thủ lĩnh của tổ chức Ám Yểm, Yểm Khâu! Không ai có thể ngờ rằng thủ lĩnh của tổ chức sát thủ số 1 thế giới, được biết đến với cái tên Ám Võng lại là một người trẻ tuổi như vậy. "Ha ha ha..." Ám Võng cười khiến da đầu người khác tê rần: "Hy vọng ông sẽ giữ lời hứa, đến lúc đó nếu như ông không thực hiện theo lời hứa, tôi không ngại tiễn ông lên đường đâu!" Bình thường, nếu có người dám nói chuyện với Nguyên Lão như vậy, người đó nhất định không thể ra khỏi biệt thự này, nhưng lúc này Nguyên Lão cũng không hề tỏ ra tức giận, bởi vì ông ta biết trên đời này nếu còn có ai có thể đối phó với Thẩm Lãng thì chỉ có người trẻ tuổi trước mặt này thôi. Nguyên Lão gật đầu: "Yên tâm!" Sau khi Ám Võng rời khỏi biệt thự, ánh mắt của Nguyên Lão lại trở nên ảm đạm, nhìn sao trên trời, trong đầu đầy tâm sự. Đây là cơ hội cuối cùng của ông ta! Ngày hôm sau. Khách sạn Thiên Hòa. Có rất nhiều vệ sĩ túc trực ở đây, bởi vì hôm nay là ngày mà Thẩm Lãng tập trung mười dòng tộc giàu có và quyền lực nhất ở Kinh Đô. Lúc này còn rất sớm, nhưng ngoài Kiều Viễn, các thành viên của dòng tộc khác đều đã đến. Chu Cẩn và gia chủ đang ngồi trong phòng riêng lớn. "Kiều Viễn không biết hôm nay còn trở lại không, nghe nói bây giờ anh ta sắp phá sản rồi..." Chu Cẩn cảm thán nói. Mọi người nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, không ai dám nói chuyện, bọn họ không biết thái độ của Thẩm Lãng về chuyện của nhà họ Kiều như thế nào. Lúc này, không biết ai hét lên: "Cậu Thẩm tới rồi!" Soạt! Mọi người lần lượt đứng dậy, ánh mắt đều nhìn về phía cửa. Đúng lúc này, Thẩm Lãng từ cửa bước vào, nhìn thấy mọi người, khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Khi Thẩm Lãng đã ngồi vào chỗ, mọi người mới ngồi xuống. Sau khi Thẩm Lãng nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Kiều Viễn nên hơi kinh ngạc. “Kiều Viễn đâu?” Thẩm Lãng thản nhiên hỏi. Mọi người nhìn nhau, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. “Ở bên ngoài, không dám vào!” Chu Cẩn thận trọng nói. Thẩm Lãng cười khổ, không ngờ lá gan của Kiều Viễn lại nhỏ đến vậy. “Bảo ông ta vào đi, nếu hôm nay đã gọi mọi người đến, tôi cũng không định đuổi ông ta!” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói. Chu Cẩn gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng riêng. Thì ra Kiều Viễn đang đợi Thẩm Lãng gọi đến mình ở phòng bên cạnh, lúc này đang sợ đến nỗi run lên. Thấy Chu Cẩn đi tới, Kiều Viễn vội vàng đứng dậy hỏi: "Sao rồi, hội trưởng Chu, cậu Thẩm nói như nào!" Chu Cẩn cười lạnh, vỗ vỗ vai Kiều Viễn nói: "Đừng căng thẳng, qua đó đi, cậu Thẩm không định truy cứu trách nhiệm của ông nữa!" Kiều Viễn thở phào một hơi: "Được được... cảm ơn hội trưởng Chu." Theo sau Chu Cẩn vào phòng riêng, sắc mặt của Kiều Viễn lập tức tái mét khi nhìn thấy Thẩm Lãng. Chân run bần bật, đi đến trước người Thẩm Lãng. "Cậu Thẩm..." Thẩm Lãng gật đầu, ra hiệu để Kiều Viễn ngồi vào chỗ của mình. Sau khi mọi người đã yên vị, Thẩm Lãng nói: "Những người đến đây hôm nay đều là những nhân vật đáng kính ở Kinh Đô, cảm ơn tất cả mọi người đã tin tưởng và ủng hộ Tập đoàn Phi Vũ..." Kinh Đô ngày nay đã khác hoàn toàn so với trước đây, Tập đoàn Phi Vũ đã trở thành một sự tồn tại không thể lay chuyển ở đây. Thẩm Lãng không biết Tập đoàn Phi Vũ sau khi về với dòng tộc có gặp khó khăn gì không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]