Sau khi Kim Nam nghe được những lời này, sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn, bởi vì người mà Xà Bì chỉ trong lúc nói những lời này là Thẩm Lãng.
Bốp!
Kim Nam tát một bạt tai lên mặt Xà Bì.
“Mẹ nó, cậu chủ Thẩm là người mà mày có chỉ trỏ như thế à, tao thấy mày chán sống rồi đó!” Kim Nam lạnh lùng hét lên.
Xà Bì bị cái tát này làm cho đầu óc rối mù, vô cùng bối rối.
Kim Nam không để ý đến Xà Bì nữa mà kính cẩn nghiêng người về phía Thẩm Lãng và nói: “Cậu Thẩm, thật xin lỗi vì tôi đã đến trễ rồi!”
Lời này vừa nói ra thì Xà Bì và mấy tên thuộc hạ của anh ta trố mắt đứng nhìn.
Kim Nam là một nhân vật lớn ở Khu Xám của Kinh Đô, sao có thể kính cẩn với một thằng nhãi như vậy chứ!
“Kim Nam, cậu biết mấy người này sao?” Thẩm Lãng hỏi với giọng điệu lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút cảm xúc gì.
Kim Nam vô cùng ngạc nhiên, mồ hôi lạnh ngay lập tức chảy ra trên trán.
“Tôi… Tôi thật sự không biết bọn họ!” Kim Nam trả lời với giọng điệu run rẩy.
Xà Bì ở bên cạnh vẫn luôn câm như hến, muốn bỏ chạy nhưng anh ta phát hiện ra thuộc hạ của Kim Nam đã bao vây cả rồi.
Ùm một tiếng!
Xà Bì quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng: “Thẩm… cậu Thẩm, xin lỗi, tôi tôi... tôi sai rồi!”
Thẩm Lãng cười đầy lạnh lùng, đứng dật đi tới trước mặt Xà Bì, cười nói: “Bây giờ không dạy tôi viết chữ chết như thế nào nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-dai-gia/980328/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.