Xe dừng lại trước cửa, rất nhanh một vệ sĩ xuống xe, cung kính mở cửa xe.
Một ông lão mặc bộ đồ thời Đường bước xuống xe.
Người này là một trong mười vị trưởng lão của gia tộc Ngoan Nhân, Nguyên Lão.
Thấy Nguyên Lão đi tới, Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp không khỏi có chút lo lắng cùng kinh ngạc.
Bởi vì vị Nguyên Lão này, ở trong gia tộc Ngoan Nhân đối với Thẩm Lãng không hề xem trọng, mà thiên vị Thẩm Tư Nguyên, cho nên ánh mắt của Thẩm Lãng cũng trở nên lạnh như băng, nhưng vẫn lễ phép tiếp đón.
"Nguyên Lão, đã lâu không gặp, không biết ông đến đây có việc gì?" Thẩm Lãng hỏi.
Nguyên Lão tuy rằng lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng suốt, trên người cũng tỏa ra khí chất của người bề trên.
"Thẩm Lãng, tôi đến đây còn cần lý do sao?" Nguyên Lão lạnh lùng nói.
Tuy rằng mười lão gia tộc Ngoan Nhân quyền cao chức trọng, nhưng vô duyên vô cớ tìm đến đây, Thẩm Lãng đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt!
"Theo tôi được biết nơi này cũng không phải là nơi của gia tộc Ngoan Nhân, ông tới đây đương nhiên cần lý do, nếu không tôi có thể tiễn khách!" Thẩm Lãng cười lạnh nói.
Lời nói của Thẩm Lãng khiến sắc mặt của Nguyên Lão trầm xuống, cây gậy trong tay cũng hơi hơi run rẩy.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Lãng cũng không được xem là người được yêu quý trong nhà.
Còn Thẩm Tư Nguyên thì khác, từ nhỏ đã biết nói lời ngon ngọt trêu ghẹo người khác, được Nguyên Lão và vài người khác yêu thích.
Ngược lại, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-dai-gia/980317/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.