Thẩm Lãng ga lăng đi tới trước xe taxi và mở cửa cho Trương Tịnh Di.
“Cô lên xe đi, về nhà nghỉ ngơi cẩn thận.” Thẩm Lãng nhìn Trương Tịnh Di và mỉm cười.
Lên xe rồi nhưng Trương Tịnh Di vẫn còn lưu luyến không nỡ rời, ánh mắt vẫn còn nhìn chăm chú về phía Thẩm Lãng đang đứng ngoài cửa, mãi cho tới khi hình ảnh anh biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc Thẩm Lãng về lại con ngõ kia, Lý Mạc đã xử lý xong mấy tên côn đồ kia.
“Tôi đã bảo Chử Điền cho người tới đây đuổi bọn chúng ra khỏi khu ổ chuột này rồi.” Lý Mạc hút thuốc và nói với Thẩm Lãng.
Không bao lâu sau, Chử Điền dẫn mấy tên đàn em của mình tới trước mặt Thẩm Lãng và Lý Mạc.
Nhìn thấy mấy tên côn đồ nằm dưới đất, trong lòng Chử Điền không khỏi thầm kinh ngạc. Không ngờ mấy người Vương Tam lại bị Lý Mạc xử lý như vậy, hơn nữa thủ đoạn của Thẩm Lãng đúng là đáng sợ.
Mặc dù cùng là người trong khu ổ chuột nhưng thế lực của Chử Điền lớn hơn so với Vương Tam rất nhiều. Bình thường Vương Tam gặp anh ta cũng cung kính chào anh ta một tiếng Điền đại ca.
Còn đối với Chử Điền, Lý Mạc giống như một nhân vật đại thần, là kiểu người đứng ở trên đỉnh cao, cao cao tại thượng. Vậy nên hôm nay thấy Lý Mạc tới tìm mình nên Chử Điền đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là anh ta không ngờ sẽ gặp mặt ở đây.
“Đại ca.” Chử Điền đi tới trước, cúi đầu cung kính chào hỏi.
“Tầm mắt của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-dai-gia/980257/chuong-879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.