Mọi người nghe những lời Dương Kim nói đều thấy rất hợp tình hợp lý.
Nếu là người khác, có lẽ đã cầm ba tỷ rưỡi đó làm bàn đạp để tiếp cận giới thượng lưu, cho dù phải liều mạng đi nữa cũng không để số tiền này trôi đi vô ích.
Hơn nữa, đã lấy vé vào cửa mang đi bán, nghĩa là đã có hợp đồng, đồ đã bán đi thì không thể không thừa nhận, đây chính là điều cấm kị lớn nhất đối với các nhà kinh doanh.
Trong một xã hội coi sự trung thực là hàng đầu, thì thủ đoạn của kẻ lừa đảo từ lâu đã không thể thực hiện rồi.
Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều hướng nhìn về phía Thẩm Lãng, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn hơn.
“ Ông Hoàng là một ông chủ rất có tiếng ở Giang Nam chúng ta, không đến mức phải làm loạn ở đây chứ?”
“ Sao lại không, anh không nhìn thấy người phụ nữ đã bị thằng nhãi kia ném xuống nước là ai à?” “A, cũng thật là, nghe nói cô ta có quan hệ không bình thường với ông Hoàng, chẳng trách cô ta lại kiêu căng và ngang ngược đến như vậy.”
“ Thằng nhóc kia lai lịch thế nào? Ở vùng Giang Nam, ta chưa nghe nói ở gia đình giàu có nào có tên thiếu gia như vậy!”
“ Chẳng trách bị người ta ức hiếp, chắc là nhà nghèo...Ông chủ Hoàng bắt nạt người nhỏ tuổi hơn, thật là không được mà!”
Mặc dù mọi người không dám công khai buộc tội ông Hoàng, nhưng trong tiếng xì xào bàn tán lại chứa đầy sự nghi ngờ.
“ Ông chủ, lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-dai-gia/980061/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.