Chương trước
Chương sau
St. Petersburg là một trong số ít các thành thị có đêm trắng, từ tháng năm cho đến tháng tám hàng năm, cơ hồ trời không tối.

Màn đêm buông xuống, các du khách từ khắp thế giới đến chiêm ngưỡng ánh sáng "cực quang" trên bầu trời, có cảm giác như đang trong mộng ảo.

Thân là tộc trưởng tương lai của gia tộc De Rothschild, Guti không giống như các du khách khác, đi thưởng thức cảnh đẹp "đêm trắng" của St. Petersburg

Hắn tới đây bởi vì Serena xinh đẹp.

De Rothschild là một gia tộc giàu nhất, cường đại nhất, nên luôn có các cứ điểm ở mỗi thành thị trọng yếu trên toàn cầu, St. Petersburg cũng không ngoại lệ.

Ở trong tòa thành mà gia tộc De Rothschild bí mật thu mua tại St. Petersburg, Guti mặc bộ lễ phục dạ hội màu trắng, mang theo người hầu đứng ở cửa thành, lẳng lặng chờ đợi Serena đến. Trước đó hắn đã bảo người trợ lý Decathlon đi tới nhà thờ Saint Isaac mời Serena đến đây.

Hắn tin chắc rằng Serena sẽ không từ chối lời mời dung bữa tối.

Phân tự tin này chủ yếu đến từ thân phân gia tộc De Rothschild cường đại, phần còn lại là từ thực lực của bản thân.

"Reng…Reng"

Trong lúc chờ đợi. Guti cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng uống. Chợt hắn nghe thấy chiếc điện thoại vang lên.

- Thiếu gia, là điện thoại của Decathlon.

Một cận vệ mang điện thoại đến cho Guti.

Guti không nhanh không chậm giao chén rượu cho người hầu, sau đó dùng khăn tay được thêu hoa văn Phnôm-pênh để lau tay rồi mới nhận điện thoại nghe máy.

- Thiếu gia, không được rồi!

Điện thoại được nối, truyền đến giọng nói mang theo sự khiếp sợ của Decathlon.

- Hả?

Dù Guti là người có khả năng lớn nhất trở thành người kế thừa gia tộc nên đã luyện được một trái tim kiên cường sắt đá nhưng khi nghe được tin tức này của Decathlon, hắn cũng không tránh khỏi kinh ngạc, động tử phóng đại, hỏi:

- Chuyện gì?

- Theo lời nói của giáo chủ nhà thờ Sain Isaac thì xế chiều hôm nay đã tổ chức Thánh lễ lần thứ ba, nên hiện tại thánh nữ Serena cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.

Decathlon nhanh chóng trả lời:

- Vừa rồi tôi đã vào giáo đường theo an bài của ngài, nói chuyện với giáo chủ, cố gắng gặp mặt Thánh nữ để mời, kết quả khi chúng tôi cùng với giáo chủ đi đến tầng cao nhất thì phát hiện hai Thánh kỵ sĩ phụ trách bảo vệ Thánh nữ bị âm thầm thủ tiêu, còn Thánh nữ đã mất tích. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nghe được báo cáo của Decathlon, Guti không tiếp tục truy vấn mà đầu tiên làm cho mình bình tĩnh cái đã.

- Thiếu gia, hiện giờ Giáo Đình đang dùng mỗi quan hệ ở Nga để tìm kiếm tung tích Thánh nữ.

Decathlon nhắc nhở nói:

- Chúng ta có nên giúp đỡ không?

- Vận dụng hết tất cả khả năng của gia tộc, phải tìm bằng được Thánh nữ.

Sau khi trầm mặc, Guti mở miệng nói.

- Vâng thưa thiếu gia

Decathlon không dám chậm trễ, lập tức đi làm theo mệnh lệnh, hắn heiẻu rằng thiếu gia của mình lúc này đã thực sự tức giận.



Cùng với việc Decathlon làm theo chỉ thi của Guti, hiện có một con tàu trở khách đang nhanh chóng rời khỏi St,Petersburg.

- Sonali, tôi biết rằng cô vì chuyện không được làm Thánh nữ khi trước nên nảy sinh sự ghen ghét, ghi hận đối với tôi. Lần này cô bắt cóc tôi chắc hẳn là vì muốn muốn trả thù.

Trong một khoanh tàu lớn của tàu chở khách, Serena mặc một bộ trường bào màu trắng, dù không có luyện võ, cộng thêm sắc mặt hơi tái vì mới khỏi bệnh, nhưng có cảm giác nàng không mảnh mai sợ hãi Sonali, đồng thời nói:

- Ngạo mạn, đố kỵ, lười biếng, tham lam, ăn chơi quá độ là bảy tội của con người. Sonali, cô đã ngập chìm trong các tội ác đó, hãy quay đầu lại đi, Chúa sẽ tha thứ cho ngươi.

- Câm miệng.

Ngồi trên ghế salon. Sonali gắt giọng nói:

- Serena, ta thừa nhận ghen ghét ngươi, ghen ghét Giáo Đình, ngươi tự cho rằng Chúa là vạn năng, vậy hãy thỉnh cầu để Chúa đến cứu ngươi đi.

- Sonali, cô làm vậy sẽ tự khiến cô sẽ rơi xuống hố sâu sự thống khổ vô tận…

Serena khuyên nhủ.

- Hắc!

Sonali nghe vậy cười lạnh một tiếng, rồi bỗng xuất hiện trước người Serena giống như u linh vậy, tay túm lấy mái tóc của Serena, kéo lên một cách không khoan nhượng, nói:

- Thông khố vô tận? Nếu không phải có chuyện khác cần phải làm thì ta đã cho ngươi lập tức cảm nhận được chuyện này!

- Sonali…

- Con tiên nhân Serena nghe cho kỹ đây, ta chẳng những muốn trả thù ngươi mà còn muốn trả thù toàn bộ giáo đình. Một ngày nào đó ta sẽ dẫn người đến phá hủy Vatican, huyết tẩy cả Giáo Đình.

Sonali đưa tay vuốt khuôn mặt của Serena nói.

Serena không để ý đến đau đớn, có gắng nói:

- Cô sẽ không làm được như vậy. Cái thiện luôn thắng cáo ác.

- Người đâu, đem nó đi.

Nghe Serena lải nhải giảng đạo lý, Sonali hận không thể tát một phát chết luôn Serena. Chỉ làm làm như vậy ả nghĩ có vẻ lời cho Serena quá.

- Vâng, thưa Thần nữ tôn quý.

Sonali vừa ra lệnh là lập tức có một gã thần vệ cung kính tiên lên, ôm lấy eo Serena, nhanh chóng rời đi.

- Đám người của Giáo Đình toàn một lũ điên.

Thấy thần vệ đưa Serena đi, Pavlovsky cảm thán một câu rồi nói với Sonali:

- Thánh nữ mất tích, chắc hẳn Giáo Đình sẽ nhanh chóng dò xét chuyện này.

- Sao? Ngươi sợ à?

Sonali lạnh lùng cắt đứt lời nói của Pavlovsky.

Đối với hành động vô lý của Sonali, Pavlovsky tuy rằng bất mãn ở trong lòng, nhưng bên ngoài không hề biểu hiện gì.

Bởi vì hắn đã thấy Sonali cường đại đến mức nào, một mình dám lén lút tiến vào nhờ thờ Saint Isaac, đánh chết hai gã Thánh kỵ sĩ, bắt cóc Serena mà thần không biết quỷ không hay.

Với thực lực như thế này, hắn không thể nào so sánh được.

- Sonali, không phải là tôi sợ hãi, tôi chỉ muốn chúng ta cần phải nắm chắc thời gian, tránh các phiền toái không cần thiết.

Pavlovsky nói xong, lại nghĩ đến điều gì đó, cười nói tiếp:

- Vốn là thiết bị tiếp thu vệ tinh của đám người Mỹ có lẽ sẽ ảnh hường đến chúng ta. Nhưng vũ khí của nhi tử Vũ Thần đã phá hủy thiết bị đó, giúp chúng ta loại đi một mối nguy hiểm. Tôi tin chắc rằng, với năng lực của hoàng thân Dracula có thể thỏa mái làm tốt chuyện này.

Sonali hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

- Trong cuộc thi cách đấu, con trai của Vũ Thần chỉ dùng một cước đạp chết Merck. Làm được điều đó với Chiến Sĩ Cấp Chín, tôi cũng muốn bàn luận một chút với hắn.

Pavlovsky nhấp ly rượu, có chút chờ mong.

Sonali cười lạnh, nhìn chằm chằm Pavlovsky, liếm môi trông rất ghê tởm:

- Hắn ta sẽ là ái sủng của ta, ngươi không thể động thủ với hắn.

- _______"

Nghe được lời nói biến thái của Sonali, Pavlovsky cảm thấy nổi da gà, cả người ớn lạnh.

Hắn thấy rằng nam nhân nào trở thanh nô lệ của Sonali thì đó sẽ là ác mộng.



Bộ đội đặc chủng nước Mỹ nổi tiếng toàn cầu không pahri chỉ vì có vũ khí tác chiến hiện đại mà năng lực chiến đấu của mỗi người cũng không thể coi thường.

Nếu không phải như thế thì bộ đội đặc chủng nước Mỹ cũng đã không giành được giải quán quân nhiều năm như vậy.

Bởi vì thực lực bộ đội đặc chủng nước Mỹ cũng không tầm thường, thêm vào đó là sân đấu là cả một hòn đảo ước chừng 100 ki-lô-mét vuông, thật sự là quá lớn. Nó có dễ dàng tạo ra các bẫy, chỗ ẩn náo, khiến bộ đội đặc chủng Trung Quốc và 14 đội khác đến tận trời tối rồi mà vẫn chưa thể bắt được các thành viên đội Mỹ.

- Bùi Đông Lai, chúng ta đã tìm cả ngày rồi, hao khá nhiều thể lực. Ta đề nghị nghỉ ngơi chừng năm phút đồng hồ rồi tiếp tục tìm.

Trong rừng cây, đội trượng bộ đội đặc chủng Canada nói với Bùi Đông Lai.

Bởi vì Bùi Đông Lai sử dụng Phản vệ tinh kích quang thương phá hủy thiết tiếp thu vệ tinh của người Mỹ, cộng thêm thực lực cường đại của mình nên Bùi Đông Lai nghiễm nhiên được bầu làm đội trưởng.

Lúc này, khi nghe được đề nghị, tuy Bùi Đông Lai thấy mình và đám người Tiêu Cuồng vẫn còn sung nhưng vì để chiếu cố đến các thành viên khác nên hắn vẫn phải đồng ý. Hắn cầm lấy bộ đàm nói với mười bốn chiến đội khác:

- Các đội trưởng hãy chú ý, các người cho các đội viên của mình nghỉ 5", bổ sung năng lượng, mặc khác hãy để các tay súng bắn tỉa tạo cảnh giới…

Vừa nói xong, không đợi Bùi Đông Lai dùng bộ đàm chuyên dụng của đội mình để thông tri cho đám người Tiêu Cuồng thì đã thấy hai người Tô Bồ Đề và Batty Ann như âm hồn bạt tán đi theo sau hắn, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhìn qua hai người, Bùi Đông Lai lấy bộ đàm chuyên dụng ra nói:

- Nghỉ ngơi tại chỗ 5".

- Đông Lai, đang yên sao lại nghỉ ngơi?

Bộ đàm truyền đến âm thanh nghi hoặc của Tiêu Cuồng.

- Để các đội khác nghỉ ngơi.

Bùi Đông Kaij thở dài, phân công cho Trần Anh:

- Trần tỷ, lại vất vả tỷ cảnh giới cho mọi người rồi.

- Đội trưởng bộ đội đặc chủng Long Hồn Trung Quốc. Không, là con trai của Vũ Thân Hoa Hạ, Bùi Đông Lai. Thật may mắn và vinh quang khi cùng ngài nói chuyện.

Bùi Đông Lai vừa dứt lời, bỗng có một giọng nói truyền đến, giọng nói này Bùi Đông Lai cũng không xa lạ gì.

- Dracula?

Sắc mặt Bùi Đông Lai nháy mắt cuồng biến!

(*): Họa phúc cách nhau một đường

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.