Chương trước
Chương sau
2 ngày sau, từ sau khi 33 nước Anh, Mỹ, Nhật tuyên bố muốn tiến hành quân diễn thì toàn bộ ánh mắt của các nơi trên thế giới đều nhìn vào phương Đông, nguyên bản tình thế vốn đã phức tạp lại càng trở nên khẩn trương hơn, rất có thể phát triển đến mức đại chiến.

Có lẽ là do quán khẩn trương nên một ít nước bắt đầu làm ra biện pháp dự phòng, mà một ít nước khác lại tổ chức ngồi lại với nhau để họp mặt nói chuyện.

NB, Tokyo.

Màn đêm buông xuống, mấy chiếc xe có rèm che có biển số đặc thù dừng lại ở một hội sở tư nhân, Y Điền Chủ Thương, Nham Kỳ Xuyên, An Bồi Tình Hải cùng Đằng Xuyên Nguyên xuống xe, sau đó dưới sự bảo vệ của bảo tiêu mà tiến vào hội sở.

Rất nhanh, 4 người đã đi vào trong một gian phòng trong hội sở, trong phòng sớm đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn và rượu.

- Thật không ngờ, thế cục đã khẩn trương đến mức này rồi mà bên Tung cẩu kia vẫn chưa chịu giao người ra, chẳng lẽ đám người đó không sợ chiến tranh nổ ra sao?

Đi vào phòng, sau khi ngồi xuống thì Đằng Xuyên Nguyên xua tay đuổi một mỹ nữ bồi bàn ra, có chút khó hiểu nói:

- Hoặc là nói tên hỗn đản đó dựa vào cái gì mà khiến đám nhân vật Tung cẩu ấy giằng co với chúng ta, chấp nhận chiến tranh?

- Trước đó không lâu, Tần gia, Tiêu gia cùng Bạch gia của Tung cẩu đã dùng chứng cớ của tên khốn kiếp kia để làm Diệp gia đả thương nặng, thu được lợi, trong đó Tần gia là kẻ thu được nhiều lợi nhất.

Nghe được Đằng Xuyên Nguyên nói thế thì An Bồi Tình Hải như có suy nghĩ, nói:

- Tên hỗn đản kia là con rể của người sắp lên nằm quyền của Tần gia, nói vậy thì Tần gia sẽ bảo vệ hắn, ngoài ra, gia chủ của Tiêu gia là Tiêu Nguyên Thanh chính là nhân vật chủ chiến đệ nhất trong quân đội, hắn không sợ chiến tranh, điều này hẳn là có lên quan đến việc Tung cẩu bên kia chưa chịu giao người ra.

- Bên ấy chắc là sẽ không chịu được áp lực.

Nham Kỳ Xuyên cười lại:

- Nếu không phải như thế thì người nắm quyền hiện giờ của liên minh Hoa Hạ là Tịch Nhân Đình cũng không chủ động muốn đến NB.

- Đúng vậy.

Y Điền Chủ Thương gật đầu, lên tiếng:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tịch gia muốn mượn chuyện lần này để đại biểu cho Tung cẩu đến đây để đàm phán với chúng ta.

- An Bồi quân, việc cùng liên minh Hoa Hạ thì ngài cứ yên tâm, vô luận là liên minh Hoa Hạ đưa ra diều kiện gì thì tôi cũng kiên trì để đám Tung cẩu kia giao tên hỗn đản kia ra.

Nham Kỳ Xuyên vốn là tỏ thái độ với An Bồi Tình Hải sau đó nhắc nhở:

- Bất quá, nếu đám người kia không giao người ra thì cuối cùng chiến tranh cũng sẽ không nổ ra.

- Đúng vậy, chiến tranh sẽ làm cho người Mỹ được lợi, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt nào.

Y Điền Chủ Thương cũng tỏ thái độ.

- Các vị cứ yên tâm.

An Bồi Tình Hải gật gật đầu, sau đó lại cười lạnh nói:

- Bất quá nếu đám Tung cẩu kia không chịu được áp lực, dựa theo tình thế trước lực, dựa theo tình thế trước mắt, chỉ cần đàm phán không có kết quả, sau khi quân diễn xảy ra thì nhất định sẽ giao người ra.

- Chỉ cần thủ tiêu tên hỗn đản ấy, hội Tam Hợp là có thể thuận lợi tiến vào Tung cẩu.

Đằng Xuyên Nguyên vô cùng chờ mong.

An Bồi Tình Hải cũng nhíu mày, nhắc nhở nói:

- Dựa theo tư liệu về những biểu hiện của tên hỗn đản kia thì ở những lúc nguy cấp thì hắn sẽ luôn ra làm hành động điên cuồng, dùng tục ngữ của ngườthegioitruyen.com thì đó chính là 'Chó cùng rứt giậu', trước đó không lâu hắn đã huyết tẩy Thôi gia HQ, khiến cho toàn cầu chấn động. Vì đề phòng tên hỗn đản này làm ra chuyện tương tự thì Đằng Xuyên quân ông nhất định phải phái người đi giám sát thủ hạ của hắn, nghiêm cấm những cỗ máy chiến tranh cùng với những gã võ giả của người Tung cẩu đi vào quốc nội.

Nghe được An Bồi Tình Hải nói thế, Nham Kỳ Xuyên cùng y cũng gật đầu, hiển nhiên là việc Bùi Đông Lai huyết tẩy Thôi gia HQ cách đó không lâu, ít nhiều cũng đã lưu lại bóng ma trong lòng bọn hắn.

- Xin An Bồi quân cứ yên tâm, trước mắt đám người kia đã bị người của tôi theo dõi toàn bộ nhất cử nhất động.

Vẻ mặt Đằng Xuyên Nguyên tự tin, nói:

- Dựa vào tin tức mới nhận được thì tên cường giả võ học bên cạnh hắn gọi là Cô Độc Phong Ảnh, cũng là người huyết tẩy gia chủ Thôi gia HQ ngày hôm qua đã mở một võ quán " Cô Độc", không ít người trong giới võ học đã đến chúng mừng hắn, sau đó đám người kia đã rời đi. Còn về phần những tên dong binh đoàn kia thì chẳng những người của chúng ta nhìn chằm chằm vào bọn hắn mà Thôi gia HQ cũng nhìn vào, một khi bọn hắn rời khỏi Nam Cảng thì sẽ liền ra tay xử lý ngay.

- Vậy là tốt rồi.

Nghe được Đằng Xuyên Nguyên nói thế, An Bồi Tình Hải, Nham Kỳ Xuyên cùng Y Điền Chủ Thương cũng yên lòng.

….

Màn đêm buông xuống, trong võ quán " Cô Độc" vừa mới được mở cửa.

Trong một văn phòng trên tầng cao nhất của võ quán, Cô Độc Phong Ảnh một thân trường bào màu trắng đứng khoanh tay trước cửa sổ, nhìn đám võ giả dưới lầu rời di thì chân mày của hắn nhíu lại.

Sau khi hắn biết được Bùi Đông Lai muốn đi NB để phản kích thì hắn vốn định đi theo Bùi Đông Lai bất quá Bùi Đông Lai lại từ chối, mà là dựa theo yêu cầu của Bùi Đông Lai mở võ quán, thu môn đồ.

Đối với hắn mà nói, hắn sớm thành thói quen độc lai độc vãng, đã quen cô độc, cho nên mới ở đỉnh Thiên Sơn khi phong kiếm 10 năm.

Mặc dù sau này đi theo Bùi Vũ Phu, tính tình của hắn tuy có chuyển biến, nhưng vẫn không thích náo nhiệt, như trước mà là ưa thích thanh tĩnh.

Cho nên khi Bùi Đông Lai nói hắn mở võ quán thì tuy rằng đây là việc trái với ý nguyện của hắn nhưng mà bởi vì danh tiếng của hắn quá mức vang dội ở giới võ học TQ nên khi mở võ quán thì nhiều người đã đến chào hỏi, khiến cho hắn vô cùng đau đầu. nguồn TruyenFull.vn

- Sư phụ.

Trong văn phòng, Quý Hồng thấy Cô Độc Phong Ảnh nhíu mày nhìn dưới lầu, lập tức đi đến trước người Cô Độc Phong Ảnh, giận dữ nói:

- Con biết ngài không thích như vậy, nhưng là do Đông Lai an bài, bây giờ chúng ta làm hết thảy đều là đang diễn trò. Cũng để mê hoặc đám người NB, để Đông Lai thuận lợi đi vào NB, thực hiện hành động của mình. Về phương diện khác thì cũng vì muốn đối phó với việc phái Võ Đang muốn xưng bá trong lần đại hội võ lâm diễn ra cuối năm.

Cô Độc Phong Ảnh không có hé răng.

Hắn biết kế hoạch phản kích Bùi Đông Lai, hiểu dược nếu như NB biết hắn luôn luôn ở Đông Hải, xuất hiện trong tầm mắt của nhiều người thì sẽ khiến cho đám người NB buông lỏng cảnh giác.

Đồng dạng, hắn cũng biết, phái Võ Đang lợi dụng Diệp gia cung cấp trợ giúp, gióng trống khua chiêng tuyên truyền không nói, hơn nữa còn lung lạc một đám võ giả, trong đó đủ nhân sĩ nổi tiếng trong giới võ học, lực ảnh hưởng cùng thực lực càng ngày càng tăng.

- Huống chi chẳng lẽ sư phụ không cảm thấy, thu đệ tử, làm cho "'Cô Độc Kiếm Pháp: được lưu truyền lại cũng là một chuyện có ý nghĩa sao?

Quý Hồng thấy Cô Độc Phong Ảnh không nói lời nào, cười nói:

- Tốt nhất là thành lập một môn phái Cô Độc gì gì đó.

Cô Độc Phong Ảnh nghe vậy, trên mặt xuất hiện một tia nghi ngờ, dường như đang nghĩ đến đề nghị này của Quý Hồng.

- Việc này để sau hãy nói, trước mắt chỉ cần ứng phó, trợ giúp Đông Lai diễn trò là tốt.

Nghĩ nghĩ, Cô Độc Phong Ảnh không có tỏ thái độ, ngược lại là có chút bận tâm Bùi Đông Lai:

- Tiểu Hồng, vi sư đây là người không hiểu âm mưu quỷ kế, đối với kế hoạch phản kích của Đông Lai cũng có cái hiểu cái không, về bên NB thì có 3 Nhẫn Hoàng, thực lực tương đương với bán bộ Cương Kính, lấy ý kiến của con thì lần này Đông Lai đến NB có gặp nguy hiểm không?

- Sư phụ, nguy hiểm nhất định là có, nhưng Đông Lai bày mưu nghĩ kế từ trước đến nay vô cùng cẩn thận, dường như là nghĩ đến mọi điều đều sẽ xảy ra nên sẽ có đối sách ứng phó để giảm bớt nguy hiểm đến mức thấp nhất.

Quý Hồng nghiêm mặt nói:

- Ở trước vũ lực thì mọi âm mưu quỷ kế đều là mây bay, nhưng mà lấy vũ lực bây giờ của Đông Lai, thêm vào trí tuệ của hắn thì mọi chuyện sẽ khác.

- Đúng a, nếu Vũ Phu còn sống thì đám người kia có dám làm như thế không?

Cô Độc Phong Ảnh nghe vậy, nhịn không được thở dài.

Không dám.

Trong lòng Quý Hồng liền có đáp án.

Nhưng... Nàng cũng biết, trên thế giới này không có nếu.

..

Lúc này Bùi Đông Lai cũng không có đi đâu mà ở biệt thự quận Golf làm bạn với Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na.

Sau khi dùng cơm chiều sau thì Bùi Đông Lai vốn là cùng 2 người Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na đi ra ngoài tản bộ nhưng lại nhận được điện thoại của Tiêu Cuồng.

- Đông Lai, cậu không cần phai sợ, gia gia của tôi đã nói mặt trên sẽ không hy sinh cậu.

Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tiêu Cuồng vang lên:

- Còn về phần 3 nước diễn tập thì chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ, cho dù bọn hắn có dám thì chúng ta cũng không sợ.

- Kháo, khi nào ma tôi sợ chứ?

Nghe giọng nói của Tiêu Cuồng của Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.

- Đúng rồi, tiểu tử cậu ngay cả chuyện nhiễm máu của HQ cũng dám làm, còn sợ cái gì nữa?

Tiêu Cuồng cười a a nói, sau đó nhớ ra cái gì đó, nhịn không được nhắc nhở nói:

- Đúng rồi, Long Vương để tôi chuyển lời cho cậu, nói cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ. Bên trong NB có không ít cao thủ, ngoài ra Thôi gia HQ cũng đã bỏ ra nhiều tiền để thuê những đoàn lính đánh thuê cường đại, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ cần cậu và người của dong binh đoàn Satan xuất ngoại thì bọn hắn sẽ liền ra tay.

"Ách..."

Bùi Đông Lai hơi kinh hãi, cũng không phải kinh ngạc vì tin tức Tiêu Cuồng cung cấp, thông qua mạng lưới tình báo của Tịch gia thì hắn đã biết được, hẳn chỉ kinh ngạc khi nghe Tiêu Cuồng nói Long Vương Diệp Cô Thành nhờ Tiêu Cuồng chuyển tin này lại cho hắn.

- Kháo, trí nhớ của cậu quăng đi đâu rồi, quên nói cho cậu biets, tôi đã gia nhập Long Nha.

Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Tiêu Cuồng ý thức được cái gì, vỗ vỗ cái trán, nói:

- Hơn nữa còn được Long Vương Diệp Cô Thành thu làm đồ đệ.

- Gia gia cậu muốn cậu tiếp nhận Long Nha sao?

Bùi Đông Lai ý thức được cái gì.

- Ừh.

Tiêu Cuồng không có phủ nhận điểm này:

- Quan trọng hơn là Long vương coi trọng tiềm lực của vô hạn của ta, Long Vương là một người có tiếng nói rất lớn trong Long Nha, nếu như ngài không đồng ý thì cho dù gia gia muốn tôi tiếp nhận cũng chẳng thấm vào đâu.

- Chúc mừng.

- Mừng cái rắm.

Tiêu Cuồng cười mắng một câu, theo sau nghiêm mặt nói:

- Đông Lai, một khi bùng nổ chiến tranh, ca ca đây sẽ mang theo đám an hem Long Nha giúp cậu chơi tụi NB kia.

- Kháo, cậu cho rằng hiện tại cậu đang quản lý Long Nha sao?

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, theo sau lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói:

- Yên tâm đi, Cuồng ca, chuyện này tôi sẽ giải quyết tốt.

- Đông…Đông Lai, cậu không nên làm ẩu.

Tiêu Cuồng nghe vậy, không khỏi cả kinh.

- Không phải làm ẩu, là phải làm để đám NB kia nhận thua.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai tự tin nói, sau đó nghĩ cái gì, bổ sung thêm:

- Cuồng ca, chuyện lần này không nên nói lại cho Lọng Vương Diệp Cô Thành.

"Ách..."

Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Cuồng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn thật sự không nghĩ ra Bùi Đông Lai có thể có biện pháp gì để nghịch tập.

Dù sao ngay cả Diệp Cô Thành cũng nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai lâm vào tử cục, vô lực xoay chuyển trời đất.

"Reng..Reng.."

Sau đó, không đợi Tiêu Cuồng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, điện thoại Bùi Đông Lai lại rung lên.

Hắn đợi cuộc điện thoại này từ lâu.

Một người có thể làm cho hắn lớn mật xuất ngoại đã gọi đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.