Chương trước
Chương sau
Con nhà không có điều kiện đều phải tự mình cố gắng.

Chu Thiến sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó, nên sau khi lên đại học, nàng không bị những cám dỗ của chốn đô thành phồn hoa truỵ lạc làm loá mắt dẫn đến sa ngã. Ngược lại, câu «con nhà nghèo sớm nên thân » đã được thể hiện được vô cùng rõ ràng trên người nàng. Sức chống đỡ của nàng trước cám dỗ cũng mạnh hơn rất nhiều so với những trẻ được nuông chiều từ bé trong thành phố.

Cha mất sớm, không có tiền đến trường, mẹ lại bị bệnh nặng, khuất nhục, vô lực mất đi lần đầu tiên...

Liên tiếp những cơn áp mộng ập đến cũng không khiến cho nàng suy sụp, thế nên sau khi nàng gặp Bùi Đông Lai, nàng cũng không có khóc một cách hèn yếu, chẳng qua nàng chỉ muốn bày tỏ sự biết ơn chân thành của bản thân.

Nhưng mà --

Một lời an ủi của Bùi Đông Lai lặng lẽ thẩm thấu vào trong lòng nàng, rồi trong nháy mắt hoà tan phần kiên cường được tôi luyện qua biết bao bão tố phong ta, khiến cho nàng giống như 1 đứa trẻ quỳ trên mặt đất oà khóc.

Nhiều khi, mọi người phải đem những oan khuất, đau khổ dấu vào sâu trong lòng. Che dấu càng sâu trong 1 thời gian dài sẽ khiến cho tính cách trở nên méo mó,càng lúc càng trở nên cực đoan hơn.

Điểm này, Bùi Đông Lai hiểu rất rõ.

Ban đầu, từ 1 con người được trời cao ưu ái biến thành trò cười của cả thành phố Thẩm Dương, sự bực tức lúc ban đầu biến thành những uất ức không thể giải toả.Sau đó hắn phải tới sân bóng xập xệ trong khu dân nghèo để phát tiết.Về sau, hắn giống như chó nhà có tang xuôi nam đến Đông Hải này, nhiều lần trong tình trạng lưỡi hái tử thần kề sát cổ,mãi mới có được ngày hôm nay.

Những điều mà hắn phải trải qua chưa chắc đã thảm như Chu Thiến, nhưng tuyệt đối phức tạp hơn nàng rất nhiều.

Bởi vậy hắn là người từng trải, cho nên hắn mới có thể nói ra những câu mà 1 thanh niên mới 2 chục tuổi đầu không thể nói ra, đồng thời, hắn cũng không an ủi Chu Thiến, mà để cho Chu Thiến khóc cho vơi hết nỗi lòng.

Đang khóc, Chu Thiến đột nhiên phát hiện 1 cô gái rất xinh đẹp với khí chất sang trọng quý phái từ trong biệt thự bước ra.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Chu Thiến theo bản năng ngưng khóc, lau đi nước mắt trên mặt.

-Đứng lên đi.

Bùi Đông Lai hình như cũng nhìn thấy Tần Đông Tuyết, nhưng hắn chưa chào hỏi Tần Đông Tuyết vội mà dùng ánh mắt khích lệ nhìn Chu Thiến.

Chu Thiến lau nước mắt. Mắt nàng vẫn đỏ hoẻ,nhưng nàng không nói gì đứng dậy.

-Có chuyện gì vậy?

Đúng lúc đó, Tần Đông Tuyết đi tới trước mặt Bùi Đông Lai. Nhìn Chu Thiến khóc sưng cả hai mắt và Trương Đồ Hổ đứng đó với vẻ lo lắng bất an liền tò mò hỏi.

-Anh muốn tập đoàn thành lập một quỹ từ thiện có tên 'Quỹ từ thiện Đông Hạ ' với mục đích giúp đỡ những người khó khăn.

Bùi Đông Lai giải thích:

-Cô gái này tên là Chu Thiến,là sinh viên năm thứ 4 củaHọc viện Ngoại Ngữ Đông Hải. Anh định để cô ấy phụ trách "Quỹ từ thiện Đông Hạ". Bởi vì cô ấy không có kinh nghiệm làm việc, nên ban đầu sẽ do em vàY Na phục trách chuyện tổ chức vàvận hành. Hai ngườiphải giúp cô ấy nhanh chóng làm quyen với quy trình làm việc, cuối cùng để cô ấy tự mình phụ trách quỹ từ thiện này.

-Được.

Mặc dù không hiểu vì sao Bùi Đông Lai đột nhiên lại muốn xây dựng một quỹtừthiện, hơn nữa lại để cho một cô gái vốn không quen không biết phụ trách, nhưng Tần Đông Tuyết cũngkhônghỏi nhiều. Nàng ngược lại lạiđồng ý, sau đó chủ động chìa tay về phía Chu Thiến rồi nói với giọng thân thiện:

-Chào chị. Tôi là Tần Đông Tuyết, rất hân hạnh được biết chị.

-Chào chị.Tôi là Chu Thiến Nguồn tại http://Truyện FULL

Mặc dù Chu Thiếnrõ ràng cảm nhận được sự mỹ lệ và cao quý của Tần Đông Tuyết, nhưng khi được Tần Đông Tuyết hỏi thăm,Chu Thiến vừa rồi vẫn còn khóc như mưa lại không hề luống cuống, khẩn trương, mà ngược lại rất bình tĩnh vươn tay ra bắt tay Tần Đông Tuyết.

Thấy được cảnh này, Bùi Đông Lai càng yên tâm hơn về Chu Thiến.

Bởi vì...hắn vẫn cảm thấy, trước khi học làm việc phải học làm người trước – 1 tiểu nhân vật đang trong thời kỳ phấn đấu để leo lên trên, nhất định phải là chính mình khi người khác nhìn vào; còn 1 đại nhân vật sau khi công thành danh toại, nhất định nhìn xuống những người ở dưới đáy tầng của xã hội.

Hắn tin tưởng, người không bị chỉ một lần khó khăn làm cho suy sụp,lại có thể bình tĩnh đối diện với Tần Đông Tuyết như Chu Thiến, nếu như nàng có thể có 1 sự nghiệp tràn đầy tình thương và nhân ái để phát triển,nàng có thể toả sáng.

-Bùi tiên sinh, cám ơn ngài đã trợ giúp tôi,hơn nữa cũng cám ơn ngài đã ban cho tôi phần sự nghiệp này.

Sau khi nắm tay Tần Đông Tuyết, Chu Thiến không kiêu ngạo cũng không tự ti nói rõ ràng và rành mạch:

-Tôi sẽ cố gắng học tập và làm việc, dựa theo lời của ngài, thử phụ trách quỹ từ thiện mà ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám này. Nhưng tôi muốn đợi đến sau khi mẹ tôi giải phẫu thành công rồi hoàn toàn bình phục mới có thể đi làm, ngài thấy thế có được không?

- Đương nhiên phải đợi đến khi mẹ cô hoàn toàn bình phục tôi mới cho cô đi làm chuyện này.

Bùi Đông Lai cười cười, sau đó nói với Tần Đông Tuyết:

-Đông Tuyết, em phụ trách xử lý chuyện giảu phẫu của mẹ Chu Thiến nhé, phải bảo đảm không có chuyện không may xảy ra.

-Được.

Tần Đông Tuyết gật đầu,ủng hộquyết định của Bùi Đông Lai 1 cách vô điều kiện.

Trên thực tế,từ trước đến nay nàng vẫn làm như vậy.

-Bùi... Bùi tiên sinh.

Mắt thấy Chu Thiến dùng 1 phương thức khó tin từ chim sẻ hoá thành phượng hoàng, Trương Đồ Hổ tuy vẫn còn đang rất lo lắng nhưng sau 1 thoáng do dự, hắn chủ động lêntiếng.

Bùi Đông Lai nhìn Trương Đồ Hổ không nói gì.

-Tôi sẵn lòng quyên một nửa tài sản để ủng hộ 'Quỹ từ thiện Đông Hạ".

Trương Đồ Hổ nói với vẻ thành khẩn:

-Mặc dù tôi biết chút tiền cỏn con này với "Quỹ từ thiện Đông Hạ" mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng tôi hi vọng Bùi tiên sinh có thể nhận lấy, coi như đây là sự trừng phạtcho tôi do những sai sót mà tôi đã phạm phải.

Sau khi nói lời này, Trương Đồ Hổn hìn Bùi Đông Lai với vẻ sợ sệt chỉ mong Bùi Đông Lai gật đầu.

Bởi vì...

Chỉ cần Bùi Đông Lai gật đầu, có nghĩa chuyện này đã giải quyết xong,coi như cho qua. Hắn còn có thể thông qua chuyện này tạo quan hệ với tập đoàn Đông Hải và Đông Hạ Hội để sau này có thể nhờ vả. Chuyện đó có tác dụng không thể đong đếm được với tương lai của hắn sau này, quả thực chính là một mủi tên hạ hai con chim.

-Ông mặc dù có chút hám lợi, nhưng dù sao cũng coi như còn chút lương tâm.

Bùi Đông Lai giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Trương Đồ Hổ. Hắn thản nhiên nói:

-Chuyện ông muốn quyên tiền tôi cũng chấp nhận. Về phần ông có thể tận dụng cơ hội lần này để tiến hành hợp tác với tập đoàn Đông Hải hay không còn phải xem biểu hiện sau này của ông.

-Cảm ơn Bùi tiên sinh.

Trương Đồ Hổ vừa nghe thấy có hy vọng, bản thân lão đã không thể kiềm chế được sự kích động, liền vỗ tay bộ ngựcchân thành thề thốt:

-Xin Bùi tiên sinh yên tâm, sau này, ta nhất định sẽ góp chút sức mình vào sự nghiệp từ thiện!

...

Có người từng nói, chuyện công bằng nhất trên thế giới này chính là: ai cũng phải chết.

Trên 1 khía cạnh nào đó, câu nói này có chút bi quan quá đà, nhưng bạn không thể phủ nhận, câu nói này ở một chừng mực nhất định vạch trần thực trạng của thời đại coi trọng vật chất ngày nay – đám con nhà nghèo phải làm sao chắt chiu tiền phí sinh hoạt ít ỏi mỗi tháng, còn đám con nhà giàu lái xe xịn,dùng bữa ở nhà hàng 5 sao, ngồi trên hàng ghế VIP trong rạp chiếu phim để tán gái,phung phí tuổi xuân.

Cũng vì thế, ở thời đại này, đối với rất nhiều người bình thường mà nói, chuyện có thể khó hơn lên trời, nhưng với 1 người thuộc 1 nhóm người đặc biệt, thường chỉ cần một cú điện thoại đã có thể giải quyết mọi chuyện.

Chỉ vì muốn người mẹ đang mắc bệnh hiểm nghèo của mình được phẫu thuật, vì muốn kiếm được tiền phẫu thuật, người chưa bao giờ cúi đầu trước khó khăn thất bại như Chu Thiến đã phải khuất phục 1 lần, bán đi đêm đầu tiên của nàng. Hơn nữa... Thiếu chút nữa còn mất cả chì lẫn chài.

Nhưng sau khi Tần Đông Tuyết hỏi Chu Thiến tình hình cụ thể ra sao, nàng chỉgọi có 2 cú điện thoại.

Cú điện thoại đầu tiên gọi cho một thành viên của Đông Hạ Hội ở quê nhà của Chu Thiên. Sau khi nói rõ tình hình, người kia vỗ ngực bảo đảm dùng thời gian ngắn nhất chuyển mẹ của Chu Thiếnđến Đông Hải.

Cú điện thoại thứ 2 gọi cho 1 thành viên của y học thế gia đang nghĩ nát óc không biết làm sao để gia nhập Đông Hạ Hội. Người kia thế thốt rất chân thành bảo đảmchỉ cần mẹ của Chu Thiế ntới Đông Hải, bà có thể được phẫu thuật trong bệnh viện tốt nhất của Đông Hải, hơn nữa bác sĩ mổ chính là người có uy tín tuyệt đối trong lĩnh vực đó!

Đối với những chuyện này, Chu Thiến đều đã nhìn thấy, nhưng nàng không hề có chút hâm mộ cũng chẳng ghen ghét. Trong lòng nàng lúc này chỉ có lòng biết ơn sâu sắc.

-Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mẹ của chị trước 12 giờ trưa nay có thể tới Đông Hải, sau đó được chuyển vào bệnh viện.

Trong đại sảnh của biệt thự, Tần Đông Tuyết hỏi Chu Thiến:

-Trưa nay, tôi lái xe đưa chị tới phi trường đón bác gái, sau đó chúng ta đưa bác tới bệnh viện. Chị thấy thế nào?

-Cảm ơn... Cám ơn chị và Bùi tiên sinh vì tất cả mọi chuyện.

Chu Thiến nghe xong bèn đứng dậy cúi người cảm ơn.

Tần Đông Tuyết mỉm cười nói:

-Từ khi chị đồng ý với Đông Lai, coi như chị đã gia nhập tập đoàn Đông Hải và Đông Hạ Hội, cho nên chị không cần phải khách sáo với chúng tôi. À đúng rồi, chị có cần chúng tôi giúp gì không?

-Tôi muốn quay về trường học để xin phép thầy giáo được nghỉ học. Sau đó thay quần áo trên người,sau đó cầm theo ít tiền.

Chu Thiến suy nghĩ một chút rồi nói ra kế hoạch.

Nghe được câu trả lời của Chu Thiến, Tần Đông Tuyếtkhẽ thở dài:

-Nếu Đông Lai đã muốn tôi giúp chị xử lý chuyện của mẹ chị, chị đương nhiên không cần phải xài tiền nữa. Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, tôicũng không hoàn toàn biết được trong lòng chị nghĩ gì, nhưng tôi hi vọng sau này chị hãy vĩnh viễn nhớ lấy câu này, một người phụ nữkhông nên hành hạ bản thân mình.

-Ừ!

Chu Thiến cắn môi rồi gật đầu.

-Đi thôi, tôi đưa chị quay về trường học.

Tần Đông Tuyết đứng lên nói.

Chu Thiến cũng không phản đối,đi theo Tần Đông Tuyết rời khỏi biệt thự.

Bốn mươi phút sau, Tần Đông Tuyết lái chiếc Rolls-Royce Phantom chỉ được dành riêng cho nguyên thủ quốc gia của Bùi Đông Lai ra rồi chở Chu Thiến tới trước cổng trường của nàng. Chu Thiến xuống xe rồi bước vào trong trường.

Trở lại phòng ngủ, sau khi Chu Thiến trò chuyện với hai người bạn cùng phòng, nàng chuẩn bị thay y phục trên người -- y phục của nàng khi ở biệt thự đã bị Pavarotti xé nát. Lúc được đưa tới bệnh viện quanh người nàng chỉ được quấn 1 lớp chăn đơn. Trương Đồ Hổ vì muốn dẫn nàng tới gặp Bùi Đông Lai,mới mua cho nàng 1 bộ quần áo.

Rầm rầm --

Đúng lúc Chu Thiến chuẩn bị thay quần áo, cửa phòng ngủbỗng nhiên bị người dùng lực xô vào.

-Cạch!

Ngạc nhiên khi nghe được xô cửa thanh âm, Chu Thiến cùng hai cô gái cùng phòng cuống quýt nhìn ra cửa. Họ phát hiện ra người rất ít trở lại phòng Lý Thiến Thiến lúc này đang đứng ở cửa.

Cô gái tên Lý Thiến Thiến này có khuôn mặt hình trái xoan rất chuẩn, ngũ quan cũng không thể nói tinh tế, nhưng xem ra cũng rất hợp với gương mặt trái xoan. Sau khi hóa trang, nhìn qua cũng có thể nói là 1 tiểu mỹ nhân.

So sánh với gương mặt, thân hình của nàng có vẻ xuất chúng hơn nhiều. Nàng cao khoảng hơn 1m7, cặp chân dài miên man thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ, nhưng chỉ đáng tiếc là ngực nàng không được lớn lắm.

Nàng hiển nhiên biết rõ bản mình có chút khuyết điểm, mà nàng rất hiểu chuyện tốt khoe xấu che,nên nàng không bao giờ mặc những chiếc áo hở ngực, mà ngược lại lại chọn những chiếc áo ngực có chức năng nâng ngực cho nên nếu chỉ nhìn qua thì bộ ngực của nàng cũng không hề nhỏ. Phía dưới nàng vận 1 chiếc quần short ngắn nhằm tôn lên cặp chân trần trắng nõn thẳng tắp, cộng thêm chiếc giày cao gót đang đeo khiến cho cô nàng trở nên quyến rũ đầy ma lực.

Thấy Lý Thiến Thiến xuất hiện, hai cô gái khác trong phòng cũng hơi ngạc nhiên vì không hiểu người chẳng bao giờ ngủ trong phòng như Lý Thiến Thiến vì sao đột nhiên lại quay trở về.

-Ý, Chu Thiến, làm sao cô sớm như vậy đã trở về rồi?

Nhìn thấy Chu Thiến đang ở trong phòng, Lý Thiến Thiến vốn đang có chút khó chịu đột nhiên trở nên vui vẻ như vừa mới phát hiện 1 đại lục mới. Cô nàng giơ lên túi xách LV, ngoáy mông bước vào trong phòng, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Chu Thiến rồi nói:

-Tôi còn tưởng lão già Tây kia dẫn cô ra nước ngoài dạo chơi 1 vòng cư đấy.Được 1 lão già Tây bao chắc cũng không tệ chứ hả?

-Hả!?!

Hai cô gái kia sau khi nghe được Lý Thiến Thiến nói như vậy ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O.

Trong trí nhớ của 2 nàng, Chu Thiến mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưng vẫn không tự ti giống như một số thanh niên tới từ nông thôn.Ngược lại,nàng vẫn chịu khổ, cần cù học tập, hàng năm lấy được học bổng thì chẳng nói làm gì, mà nàng còn không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của đám bạn học ra ngoài làm thêm.

Các nàng không tin Chu Thiến sẽ trở nên hám của như Lý Thiến Thiến, để người ta bao, mà huống chi người bao lại là một người ngoại quốc?

Đối mặt với ánh mắt chăm chú có vẻ không tin của 2 cô bạn cùng phòng, Chu Thiến cũng không nói gì.Nàng chỉ cố gắng nhanh chóng thay quần áo để rời đi.

-Cô có phải hầu hạ không tốt lão già Tây đó khiến cho chuyện làm ăn của chú Trương bị ảnh hưởng?

Thấy Chu Thiến không nói lời nào, Lý Thiến Thiến trực tiếp đi tới trước mặt của Chu Thiến rồi chất vấn với giọng lạnh lùng.

Cho tới nay, bạn học đều đem cô nàng ra làm ví dụ xấu,vừa để hạ nhục cô nàng qua đó đề cao sự ưu tú của Chu Thiến.Điều này làm cho nàng căm tức trong lòng,dẫn đến tính cách trở nên méo mó. Sau khi cô nàng biết tin mẹ của Chu Thiến bị bệnh nặng, cô nàng cố ý ra mặt và tốt bụng muốn giới thiệu đại gia bao Chu Thiến, ngoài mặt thì giống như giúp Chu Thiến vượt qua khó khăn, nhưng trong lòng thì muốn dùng chuyện này để vỗ mặt đám bạn học-- các người không phải nói tôi khiến cho các người cảm thấy mất mặt sao? Các người không phải nói Chu Thiến ưu tú sao? Tôi sẽ để các người biết, Chu Thiến cũng giống tôi thôi, đều là gái bao cả!

Vốn khi Chu Thiến đồng ý bán dâm cho Pavarotti, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng lập mưu muốn âm thầm công bố chuyện này, kết quả... Không đợi cho kế hoạch của nàng được áp dụng, Trương Đồ Hổ vốn lúc nào cũng sủng ái cô nàng gọi điện thoại báo cho cô nàng biết, hắn đã khoá chi phiếu và thẻ tín dụng của cô nàng, hơn nữa còn muốn cô nàng trả lại chìa khoá nhà trọ và chiếc xe hơi...

Điều này khiến bản năng của cô nàng cho rằng Chu Thiến lúc bán dâm cho Pavarotti vừa ăn cướp vừa la làng, chọc giận Pavarotti, do đó khiến cho Trương Đồ Hổ tức giận.

-Lý Thiến Thiến, cô không nên nói bậy nói bạ. Chu Thiến làm sao có thể làm loại chuyện đó được?

Có lẽdo Lý Thiến Thiến ăn nói quá đáng, khiến cho 1 cô gái đang ở trong phòng tên là Lưu Hải chịu không được phải lên tiếng.

-Đúng đó, cô cho rằng Chu Thiến giống cô sao?

Cô gái kia cũng lên tiếng phụ họa, nhìn Lý Thiến Thiến với vẻ khó chịu.

-Chậc chậc, các cô cho rằng tôi lừa các cô sao?

Lý Thiến Thiến nghe xong giận quá bèn cười tướng lên:

-Các cô hỏi cô ta xem, hỏi xem cô ta có lên giường với 1 lão già Tây nào hay không, hoặc là hỏi cô ta xem cô ta có dám đi bệnh viện giám định trinh tiết hay không!

Chu Thiến vẫn không thèm để ý đến Lý Thiến Thiến, còn 2 cô gái kia thấy Chu Thiến im lặng, cả hai lại 1 lần nữa ngớ người nhìn trân trối.

-Chu Thiến, tôi không ngại nói cho cô biết, tôi thực sự không ưa vẻ mặt thanh cao giả dối của cô, cho nên tôi mới có lòng tốt giới thiệu cô đi bán dâm.

Thấy Chu Thiến không nói gì, Lý Thiến Thiến cười lạnh nói:

-Nếu để cho tôi biết là cô ảnh hưởng đến tôi, ta bảo đảm, chuyện cô được người ta bao sẽ được đồn đại khắp cả trường!

Chu Thiến nghe xong, lông mày của nàng nhíu lại nhưng nàng vẫn yên lặng.

-Hừ!

Lý Thiến Thiến thấy Chu Thiến không lên tiếng bèn hừ lạnh một tiếng sau đó xách chiếc túi LV sau đó nghêng ngang bỏ đi. Tiếng giày cao gót đạp lên sàn nhà vang lên những tiếng 'lạch cạch'.

-Chu Thiến...

Đợi Lý Thiến Thiến rời đi, hai cô gái trong phòng cũng hoàn hồn rồi nhìn Chu Thiến với vẻ không tin.

-Cô ấy nói thật đấy.

Chu Thiến chậm rãi cởi y phục trên người. Trên thân hình trắng nõn nuột nà của nàng đầy những vết thương nhưng nàng vẫn không thèm để ý, giống như là đang nói tới 1 chuyện rất nhỏ nhặt.

-Bởi vì bệnh tình của mẹ tôi rất nguy kịch, cần phải làm phẫu thuật.

-Hả?

Hai cô gái lại ngây người như phỗng.

Chu Thiến không giải thích thêm nữa. Nàng lặng yên thay một chiếc quần jean bạc màu và đồ lót trên người, sau đó chào tạm biệt hai cô bạn cùng phòng.

Năm phút sau.

Lý Thiến Thiến lái một chiếc xe thể thao hiện đại xe thể thao rời khỏi sân trường. Khi chiếc xe ấy chạy lướt qua bên phải chiếc Rolls-Royce Phantom chỉ dành cho nguyên thủ quốc gia, Lý Thiến Thiến có cảm giác rất tự ti giống như 1 tên ăn xin gặp hoàng đế vậy.

Mười lăm phút sau.

Chu Thiến mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô và 1 chiếc quần bò bạc mầu thản nhiên như không chui vào trong chiếc Rolls-Royce Phantom chỉ dành cho nguyên thủ quốc gia mà toàn TQ chỉ có 1 cái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.