Chương trước
Chương sau
"Reng..Reng"

Một tiếng, hai tiếng.

Một giây, hai giây.

Tiếng điện thoại không ngừng vang lên, Diệp Cấm giống như là bị choáng váng, cả người ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại.

- Có chuyện gì?

Từ Lệ thấy thế thì nhịn không được mà mở miệng hỏi.

Nghe được Từ Lệ nói như thế thì Diệp Cấm liền bừng tỉnh, sau đó hắn không trả lời câu hỏi của Từ Lệ mà là nghe máy.

Mặc dù hắn đã cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng mà vô luận như thế nào đi nữa thì giọng nói của hắn cũng run rẩy:

- Tổng XX.

"Ách..."

Nghe được Diệp Cấm hô 3 chữ kia thì Từ Lệ, Sử Hồng cùng đám người đặc công liền sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Thậm chí ngay cả Bùi Đông Lai cũng có chút kinh ngạc, bất quá hắn liền bình thường trở lại. Trong lúc quan trọng này, vô luận là Tiêu Nguyên Thanh hay Tần Hồng Sơn cũng không thể làm được như thế, chỉ có Diệp Thạch mới có thể gọi cho vị đại lão đứng ở đầu đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp.

- Đồng chí Diệp Cấm, tôi nghe nói ông đang dẫn người đến ngục giam Lang Sơn.

Đầu bên kia điện thoại, vị đại lão kia lạnh lùng chất vấn:

- Tôi muốn biết tại sao ông lại chạy đến ngục giam Lang Sơn.

"Ách..."

Diệp Cấm há to mồm. Không phản bác được. Cho hắn 100 lá gan thì hắn cũng không nói mục đích mình đến nay.

- Lập tức mang người của ông rời khỏi ngục giam Lang Sơn.

Mắt thấy Diệp Cấm không trả lời thì vị đại lão mở miệng:

- Mặt khác, 1 tiếng sau, ông hãy đến phòng làm việc của tôi để báo lại chuyện này.

- Vâng, tổng XX.

Theo bản năng Diệp Cấm hô lên những lời này, hắn biết cho dù hiện giờ Diệp gia đã như mặt trời ban trưa nhưng mà đối mặt với chủ nhân của đầu bên kia điện thoại thì hắn chỉ có một lựa chọn.

Phục tùng!

Tuyệt đối phục tùng!!

"Đô... Đô..."

Sau đó, vị đại lão bên kia cúp điện thoại, Diệp Cấm không có cất điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này.

Trong ánh mắt của hắn không có hận ý.

Cũng không có kiểu ăn trên ngồi trước của người thừ kế đời thứ 3 của Diệp gia.

Có chính là khiếp sợ cùng nghi hoặc!

Bởi vì,

Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng vào giờ phút sinh tử này Bùi Đông Lai lại có thể làm được chuyện như thế, có thể khiến cho vị đại lão đứng đầu của đỉnh Kim Tư Tháp gọi điện thoại đến đây.

Đồng thời, cho dù hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà có thể khiến vị đại lão kia ra mặt.

Chẳng… Chẳng lẽ thật sự như lời hắn nói, hắn đã giữ chứng cớ việc Tranh Vanh cấu kết với thế lực cảnh ngoại, hơn nữa lại giao cho Tiêu gia cùng Tần gia, để Tiêu gia cùng Tần gia mời vị đại lão kia ra mặt sao?

Trong phút chốc, Diệp Cấm nhớ lại những lời Bùi Đông Lai đã nói, trong lòng liền hiện ra vài câu hỏi.

Theo lý trí nói cho hắn biết thì chỉ có khả năng này mà thôi.

Hiểu được tất cả chuyện này, sắc mặt Diệp Cấm tái nhợt như tờ giấy trắng, thậm chí cả người cũng run run lên. Hắn biết rõ nếu như để bằng chứng chứng minh việc Diệp Tranh Vanh cấu kết với thế lực cảnh ngoại lộ ra ngoài ánh sáng thì đối với hắn, thậm chí là đối với Diệp gia sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

- Còn đứng ngây đó làm gì? Động thủ a?

Mắt thấy Diệp Cấm bị dọa, còn đám đặc công thì chưa hồi phục lại tinh thần thì Bùi Đông Lai mỉm cười nhìn Long Nhất, nói:

- Chẳng lẽ cậu quên lời nói của Diệp thư ký rồi sao?

Không trả lời, ánh mắt Long Nhất tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai. Trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi, vị đại lão kia vừa gọi điện thoại tới, không chỉ hạ lệnh cho Diệp Cấm, cho dù bây giờ Diệp Cấm hạ lệnh thì cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám động vào một đầu ngón tay của Bùi Đông Lai a.

- Chuyện…Chuyện gì?

Mắt thấy Long Nhất tỏ ra sợ hãi khi nhìn vào Bùi Đông Lai, không dám động thủ thì Từ Lệ ở một bên kéo cánh tay Diệp Cấm, hoảng sợ hỏi Diệp Cấm.

Hiển nhiên, lấy biểu hiện của Diệp Cấm khi nghe điện thoại xong thì nàng biết được sự việc đã phát triển vượt quá tầm tay của nàng và Diệp Cấm, nhưng nàng lại muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Diệp Cấm không để ý đến Từ Lệ, mà là vẫn nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Bùi Đông Lai so với Bùi Vũ Phu thì lại càng đáng sợ hơn, nếu ai là địch nhân của hắn thì tuyệt đối chính là một ác mộng.

Sau khi ý thức được điểm này thì trong nháy mắt Diệp Cấm lại động sát cơ.

Nhưng mà.

Sát cơ liền biến mất.

Hắn hiểu được, đến lúc này rồi cho dù hắn nói gì nữ thì đám đặc công cũng không nghe lệnh của hắn.

"Reng..Reng"

Đột nhiên, điện thoại của hắn lại vang lên.

"Bá!"

Thình lình xảy ra tiếng điện thoại, trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Diệp Cấm.

Chẳng biết tại sao, thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, nghe tiếng chuông điện thoại thì trong lòng Diệp Cấm lại cảm thấy vô cùng bất an, thiếu chút nữa thì hắn đã đập điện thoại rồi, bất quá lý trí nói cho hắn biết đây là điều không thể nên hắn điều chỉnh lại cảm xúc rồi lấy điện thoại ra.

Ngay sau đó.

Một dãy số quen thuộc rơi vào trong mắt hắn, hắn liền nghe máy.

- Tôi sẽ đến ngục giam Lang Sơn ngay.

Điện thoại được chuyển, giọng nói của một người quen thuộc với Diệp Cấm liền truyền ra:

- Nếu ông không muốn Diệp gia rơi xuống hoàn toàn thì tốt nhất không nên động vào một cọng lông của Bùi Đông Lai.

"Ách..."

Diệp Cấm nghe vậy, khẽ nhếch miệng, cố gắng nói cái gì. Kết quả không đợi hắn nói ra thì chủ nhân đầu bên kia đã cúp điện thoại.

- Các vị thủ trưởng, thượng cấp đã yêu cầu chúng tôi nhất định cam đoan an toàn của thiếu úy Bùi Đông Lai.

Không đợi Diệp Cấm cất điện thoại, 2 gã thành viên Long Nha đi vào:

- Xin cac vị thủ trưởng lập tức rời khỏi phòng giam.

Bên tai vang lên lời nói của gã thành viên Long Nha thì Sử Hồng hơi trầm ngâm, liền làm ra quyết định:

- Toàn bộ lui ra ngoài.

Nói xong, hắn liền đi ra ngoài, mấy tên đặc công liền đi theo.

Trong lúc nhất thời, cả phòng giam chỉ còn lại Bùi Đông Lai và vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Vẻ bất an trong lòng Từ Lệ càng lúc càng tăng lên, lên tiếng hỏi.

- Không nên hỏi.

Sắc mặt Diệp Cấm tỏ ra phức tạp, xoay người rời đi.

Tuy rằng trong lòng Từ Lệ vô cùng nghi ngờ cũng không cam lòng, nhưng thấy biểu hiện của Diệp Cấm như thế thì biết rõ tính nghiêm trọng của việc này đã nằm ra khỏi sự tưởng tượng của nàng, cho nên không nói gì thêm mà đi theo Diệp Cấm ra ngoài.

Sau đó, tiếng đóng cửa vang lên, 2 gã thành viên Long Nha mang súng đứng ở trước cửa phòng giam.

"Ba... Ba..."

Cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang, Long Vương Diệp Cô Thành, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ngoài ra, bên cạnh hắn còn có 8 thành viên Long Nha đi theo.

Hả?

Chứng kiến Diệp Cô Thành xuất hiện, nghĩ đến lời cảnh cáo mới vừa rồi trong điện thoại của Diệp Cô Thành, trong lòng Diệp Cấm vừa động, hận không thể lập tức lên hỏi Diệp Cô Thành, nhưng hắn cũng biết lúc này không thích hợp vì thế liền đứng nguyên tại chỗ, đợi đám người Diệp Cô Thành đi tới.

Sau đó, Diệp Cô Thành đi ngang qua đám người Diệp Cấm, đi thẳng về phía 2 gã thành viên Long Nha đang đứng trước cửa phòng giam.

"Bá!"

Hai gã Long Nha thành viên thấy Diệp Cô Thành đến gần, trước tiên cúi chào, vẻ mặt tự trách nói:

- Long Vương.

- Nhiệm vụ của quân nhân là bảo vệ quốc gia, lấy thi hành mệnh lệnh làm thiên chức.

Diệp Cô Thành dừng bước lại, mặt không đổi sắc nói:

- Các cậu đã vi phạm mệnh lệnh của thượng cấp, cũng đã làm vấy bẩn quang vinh của một người quân nhân, các cậu không đủ tư cách để làm quân nhân, càng không xứng đáng làm thành viên của Long Nha.

Đối mặt với lời răn dạy và quở mắng của Diệp Cô Thành, 2 gã thành viên Long Nha cúi đầu.

- Hiện tại ta chính thức tuyên bố, 2 cậu đã bị khai trừ khỏi Long Nha, lập tức trở về làm thủ tục giải ngũ, trước 8h sáng mai phải rời khỏi bộ đội.

Diệp Cô Thành lại mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

- Vâng, Long Vương.

Nghe được lời tuyên bố của Diệp Cô Thành thì 2 gã thành viên Long Nha ngẩng đầu, đứng thẳng người, lại cúi chào, lớn tiếng trả lời.

Nhưng mà.

Sau khi trả lời xong thì đôi mắt của tên thành viên Long Nha bị Từ Lệ tát một tát đỏ hồng lên.

Mặc dù hắn biết Diệp Cô Thành nói là sự thật, nhưng mà hắn không muốn rời khỏi Long Nha.

Hắn thà rằng chết trận tại sa trường cũng không muốn nhận kiểu biệt khuất này mà rời đi.

- Trước khi làm công việc giải ngũ thì các cậu vẫn là lính của ta.

Nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt của một gã thành viên Long Nha thì giọng nói của Diệp Cô Thành hơi dao động, sau đó hắn không đợi 2 gã thành viên Long Nha trả lời, xoay người lại đi về phía Từ Lệ.

- Cô Thành.

Nghe được Diệp Cô Thành nói thế, thấy được hàn ý trong mắt Diệp Cô Thành thì trong lòng Diệp Cấm hiện lên một trực giác không tốt, nhịn không được mà mở miệng gọi. Text được lấy tại Truyện FULL

Không trả lời, ánh mắt Diệp Cô Thành như đao nhìn chằm chằm vào Từ Lệ.

- Diệp Cô Thành, cậu…cậu muốn làm gì?

Chẳng biết tại sao, thấy được ánh mắt lạnh lùng của Diệp Cô Thành thì trong lòng Từ Lệ có chút sợ hãi.

Làm gì ư?

Diệp Cô Thành vung tay lên.

"Bốp"

Tiếng giòn vang lên, Từ Lệ ăn một cái tát vào mặt, té ngã xuống đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.