Chương trước
Chương sau
Mục đích của tử sĩ Thôi gia đến TQ là để xử lý Bùi Đông Lai.

Mà hiện giờ, tử sĩ Thôi gia lại không xử lý Bùi Đông Lai, mà đi giết bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu.

Chuyển biến này làm cho Nạp Lan Minh Châu không thể tin, không thể tiếp nhận được.

Diệp Tranh Vanh cũng thế!

Hắn đứng lên, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn vào Nạp Lan Minh Châu, lắc lắc đầu nói:

- Làm sao tử sĩ Thôi gia lại giết chết người của cô đây?

Nghe Diệp Tranh Vanh nói như thế thì Nạp Lan Minh Châu từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nàng cổ gắng mở miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.

Thấy Nạp Lan Minh Châu không nói lời nào, trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, vội vàng đi về phía cửa sổ, rồi vén màn lên.

Biệt thự cũng không lớn, Diệp Tranh Vanh thấy rõ ở cổng bên ngoài có 2 người đang nằm xuống trong vũng máu, một chiếc xe công vụ đang chạy vào.

"Bịch Bịch Bịch Bịch"

Không đợi Diệp Tranh Vanh thu hồi ánh mắt, bên ngoài phòng đã vang lên tiếng bước chân.

"Két"

Cửa phòng bị đẩy ra, 6 gã bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu đi vào phòng.

"A..."

Mắt thấy bảo tiêu phá cửa mà vào, Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức thét lên một tiếng sợ hãi, theo bản năng, nàng cầm lấy tấm mềm che lại thân thể của mình, sau đó liền quát:

- Ai cho các ngươi vào?

- Tiểu…Tiểu thư.

Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu phát hoả, 6 gã bảo tiêu trước tiên cúi đầu, sau đó một tên đứng đầu liền thất kinh mà nói:

- Đám người HQ kia vừa rồi đã giết chết Tiểu Ngũ và Tiểu Hắc, hiện giờ bọn hắn đã vào biệt thự rồi.

Không trả lời, điểm này, Nạp Lan Minh Châu cùng Diệp Tranh Vanh cũng biết.

- Tiểu thư, tuy rằng tôi không biết tại sao bọn hắn lại làm như vậy nhưng mà tôi mục đích của bọn hắn đến đây là giết chúng ta.

Nói tới đây, tên bảo tiêu kia liền tỏ ra ngưng trọng nói:

- Cô cùng với Diệp thiếu ở trong phòng, chúng tôi sẽ ở bên ngoài coi chừng, đồng thời gọi điện cho các huynh đệ đến đây giúp đỡ.

- Được.

Nạp Lan Minh Châu vô ý thức gật gật đầu, giống như là bị mất cả linh hồn.

Không riêng gì Nạp Lan Minh Châu, mà ngay cả Diệp Tranh Vanh cũng không hiểu tại sao đám người Thôi gia lại đến đây.

Nhưng mà.

Cho dù có lý do nào đi chăng nữa thì khi thấy chiếc xe công vụ kia dừng trước biệt thự, mấy tên tử sĩ Thôi gia, cầm theo chủy thủ thì Diệp Tranh Vanh không phải không thừa nhận một sự thật là đám tử sĩ Thôi gia sẽ thanh toán hắn và Nạp Lan Minh Châu.

"Pằng..Pằng..Pằng..Pằng.."

Mắt thấy đám người Lý Đống Quốc xuống xe thì mấy gã bảo tiêu đứng trên cửa sổ lầu 2 liền bóp cò. Những viên đao như gào thét mà hương về đám người Lý Đống Quốc bắn tới.

Nhưng mà.

Dường như đám người Lý Đống Quốc đã đoán được một màn như vậy, cho nên khi đám bảo tiêu bóp cò thì đám người Lý Đống Quốc liền bắn ra, giống như những u linh, phân biệt mà đột nhập vào đại viện, chạy nhanh về tòa biệt thự, làm cho những viên đạn kia chỉ bắn thẳng vào mặt đất.

"Ách..."

Mắt thấy những viên đạn kia đã bắn hụt, hơn nữa đám người Lý Đống Quốc đã thành công tiến vào biệt thự thì Diệp Tranh Vanh liền cảm thấy khiếp sợ, hắn chỉ cảm thấy dường như trên cổ của hắn đã có một thanh đao kề vào, thân hình của hắn trở nên cứng ngắc, miệng mở ra nhưng lại không nói lời nào.

So với Diệp Tranh Vanh thì Nạp Lan Minh Châu lại càng hoảng sợ hơn, cả người nàng như ngây ngốc, dựa đầu vào giường, vẫn không nhúc nhích.

- Mau.. Mau liên hệ Thôi Trí Kim.

Đột nhiên Diệp Tranh Vanh bừng tỉnh, liền rống lớn.

Nghe được Diệp Tranh Vanh nói thế thì Nạp Lan Minh Châu liền cầm lấy điện thoại rồi gọi cho Thôi Trí Kim.

- Không…không liên lạc được.

Vài giây đồng hồ sau, Nạp Lan Minh Châu vô lực để điện thoại di động xuống, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi nhìn vào Diệp Tranh Vanh.

Diệp Tranh Vanh nghe vậy, cả người chấn động, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất.

Lý trí nói cho hắn biết, đến lúc này thì cho dù là Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không thể cứu được hắn.

"Pằng..Pằng..Pằng..Pằng.."

Rất nhanh, bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng súng chói tai, nghe được tiếng súng kia thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức bò từ trên giường đến bên cạnh Diệp Tranh Vanh, sau đó nắm lấy cánh tay của Diệp Tranh Vanh.

Giờ phút này, nàng đã coi Diệp Tranh Vanh là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, nhưng mà lúc này nàng cũng không biết Diệp Tranh Vanh cũng là bị dọa đến hồn phi phách tán, cả người run lên.

"Rầm"

Một tiếng động vang lên, tên bảo kia lại đi vào phòng.

Ánh mắt của hắn tỏ ra kích động, vẻ sợ hãi trên mặt càng thêm rõ ràng:

- Tiểu…Tiểu thư, bọn hắn đã giết vào rồi. Chúng ta không thể ngăn cản.

"Phốc"

Tên bảo tiêu kia vừa dứt lời thì máu tươi liền phun lên, một cái đầu người rơi xuống đất, trên mặt đất lăn vài vòng.

"A..."

Thấy được đầu người chảy máu đầm đìa kia thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức hét lên một tiếng, trực tiếp núp ở phía sau Diệp Tranh Vanh, mà Diệp Tranh Vanh thì thì sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, cả người như là bị sử dụng Định Thân Thuật thông thường, không thể động đậy.

"Pằng..Pằng..Pằng.."

Tuy rằng trong lòng tên bảo tiêu kia vẫn còn sợ hãi nhưng mà hắn vẫn xoay người, giơ súng lên rồi bắn về phía trước.

Hết đạn.

Phát hiện này khiến cho vẻ mặt hắn tỏ ra tuyệt vọng, sau đó hắn rõ ràng thấy được 6 tên tử sĩ Thôi gia, tay cầm lấy chủy thủ dính đầy máu đi vào phòng.

"Vù"

Một tên tử sĩ bên cạnh Lý Đống Quốc liền bắn ra, cả người giống như quỷ mị bắn về phía tên bảo kia kia, thanh chủy thủ trong tay thuận thế chém ra.

"Vù"

Tiếng xé gió vang lên.

"Phốc"

Không đợi tên bảo tiêu làm ra động tác né tránh thì thanh chủy thủ đã cắt đứt cổ của hắn, đầu và thân mình hắn liền tách ra, máu tươi phun lên.

"Ực"

Thấy được một màn huyết tinh này thì cả người Diệp Tranh Vanh giống như là chạm phải điện, giọng nói run lên tỏ ra sợ hãi:

- Các…Các ngươi muốn làm gì?

Không để ý đến lời chất vấn, mấy tên tử sĩ Thôi gia kia đằng đằng sát khí đi về phía Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu.

- Ta…Ta muốn gọi điện cho Thôi Trí Kim.

Thấy một màn như ậy thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức lui về sau, kết quả là thối lui đến bên chỗ cửa sổ, không còn chỗ thối lui thì nàng trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất, khàn giọng kêu rên

- Ta và gia chủ Thôi gia của các ngươi hợp tác với nhau, hơn nữa ta còn là Diệp đại thiếu gia của TQ, ông nội của ta là XX, giết ta thì toàn bộ của cải của Thôi gia sẽ bị đuổi ra khỏi TQ…

So sánh với Nạp Lan Minh Châu mà nói thì Diệp Tranh Vanh có tố chất tâm lý tốt hơn, hắn cố gắng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, sau đó nói ra thân phận của hắn và gia gia của hắn. Hắn muốn để cho đám tử sĩ này biết, nếu như giết hắn thì hậu quả của Thôi gia ở TQ cũng sẽ không tốt gì, hắn muốn cho đám tử sĩ này ném chuột sợ vỡ bình.

Ngay sau đó.

Ngay sau đó, không đợi Diệp Tranh Vanh nói hết lời thì một tên tử sĩ liền vung tay phải lên, một phen nắm lấy cổ họng của Diệp Tranh Vanh, sau đó xách Diệp Tranh Vanh lên giống như là xách một con gà.

Hơi thở Diệp Tranh Vanh dừng lại, cố gắng giãy dụa, kết quả phát hiện cả người căn bản không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để tên tử sĩ Thôi gia kia mang hắn đi ra.

Thấy như vậy thì Nạp Lan Minh Châu liền kêu lớn lên:

- Các ngươi không thể giết hắn.

"Bá!"

Trả lời Nạp Lan Minh Châu chính là một bàn tay to.

Một gã tử sĩ khác liền nắm lấy tóc của Nạp Lan Minh Châu, dùng sức kéo một cái giống như là kéo một con chó chết, kéo Nạp Lan Minh Châu đi ra ngoài.

"A... A..."

Cảm nhận được cơn đau trên đầu truyền tới, cảm nhận được cái chết đang đến gần thì Nạp Lan Minh Châu giống như là kẻ điên, 2 tay không ngừng vung lên.

Khoảng 20s, coi như lúc Diệp Tranh Vanh sắp ngạt thở mà chết, Nạp Lan Minh Châu dần dần không còn giãy dụa nữa thì 2 người đã bị đưa tới đại sảnh dưới tầng 1.

"Vù"

Tên tử sĩ nắm lấy Diệp Tranh Vanh liền quăng Diệp Tranh Vanh xuống đất mà Nạp Lan Minh Châu thì bị đưa đến sát một chiếc TV.

"Hô... Hô..."

Trên mặt đất, hơi thở Diệp Tranh Vanh trở nên dồn dập, mà Nạp Lan Minh Châu một bên cũng không khá hơn hắn là mấy.

- Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu, mùi vị không thể phản kháng có dễ chịu không?

Đột nhiên, một giọng nói lanh lẽo vang lên.

Hả?

Nghe được giọng nói này thì cả Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu đều ngẩn ra, sau đó không tự chủ được ngẩng đầu, đem ánh mắt nhìn về phía chiếc TV kia.

Ngay sau đó. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

2 người thấy được khuôn mặt của Quý Hồng hiện ra trên màn hình TV.

- Nói cho ta biết, bọn mày muốn chết như thế nào?

Quý Hồng lại mở miệng, trực tiếp tuyên án tử hình Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.