Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống tại Yên Kinh, trong một hội sở tư nhân, 13 người từng là thành viên của Hồng Kinh hội, sau lại trở thành người bên Đông Hạ hội, lúc này lấy Đổng Văn Bân đứng đầu thì 13 người có mặt ở đây.

- May mắn chúng ta đã rời khỏi Đông Hạ hội nếu không chúng ta cũng sẽ chịu tai ương như Bùi Đông Lai.

- Đúng a, mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia thì Bùi Đông Lai đã mất đi răng năng, không còn có khả năng ngăn cản sự trả thù của Diệp gia.

- Cũng không biết Tần gia sẽ ra mặt giùm hắn không?

- Không có khả năng, nếu Tần gia ra mặt cho hắn thì sớm đã ra mặt rồi.

- Nói như thế thì trong tay Bùi Đông Lai bây giờ chỉ còn con bài chưa lật là tập đoàn Đông Hải.

- Đúng a, tôi nghe nói 3 ngày nay thì Bùi Đông Lai luôn muốn gặp mặt những người có mạng lưới quan hệ bạch đạo của tập đoàn Đông Hải, bất quá mỗi lần hắn đều bị cửa đập vào mặt, không ai chịu gặp hắn cả.

- Sự tình để phát triển đến tính huống này rồi, chúng ta đều đã nhìn ra nguy cơ huống gì là mấy lão hồ ly kia? Bất quá, nói đi thì cũng nói lại, Bùi Đông Lai cũng là cùng đường, nếu hắn đem ngựa chết làm ngự sống, bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng thì cũng còn có thể.

- Bên Bùi Đông Lai đã không còn bất cứ hy vọng gì nữa rồi, trước mặt chúng ta cần phải giải thích như thế nào đối với bên Diệp Tranh Vanh cùng Hồng Kinh hội kia.

Trong phòng, toàn bộ những tên đệ tử quyền quý đều mở miệng nói ra ý kiến của mình, sau đó bọn hắn liền nhìn về phía Đổng Văn Bân, lúc trước bọn hắn theo chân Đổng Văn Bân rời khỏi Hồng Kinh hội, gia nhập vào Đông Hạ hội, hiện giờ bọn hắn muốn trở lại Hồng Kinh hội thì cũng chỉ có thể do Đổng Văn Bân ra mặt.

- 2 ngày trước tôi đã liên hệ với Hoàng Oanh, nếu bên Hoàng Oanh không làm chủ được thì tôi sẽ tự mình tìm Diệp Tranh Vanh.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người thì Đổng Văn Bân trầm giọng, nói:

- Tuy rằng trong trận tranh đấu kia Diệp gia đã giành thắng lợi nhưng mà Diệp Tranh Vanh đã mất đi con đường làm quan. Chẳng những hắn đã mất thế ở Diệp gia, hơn nữa uy tín của hắn ở Hồng Kinh hội đã rớt đến mức thấp nhất. Sau này, nếu như chúng ta trở thành lực lượng chính của hắn, kiên quyết ủng hộ hắn, nói vậy cho dù tức giận hắn cũng sẽ không xuống tay với chúng ta, ngược lại hơn phân nửa hắn sẽ tiếp nhận chúng ta.

Sớm biết như thế thì tại sao lúc trước còn làm?

Nghe Đổng Văn Bân nói như thế thì 12 người kia liền có loại cảm giác này.

Nhưng mà.

Bọn hắn thật không ngờ chính là không đến mấy ngày nữa thì loại cảm giác này lại xuất hiện mạnh trong lòng bọn họ.

….

Cùng lúc đó, trong phòng ăn, Trang Nham nghe được câu cuối cùng của Bùi Đông Lai thì liền cả kinh trực tiếp ngẩn người tại chỗ.

Nếu không phải người mở miệng là Bùi Đông Lai thì Trang Nham nhất định cho rằng đầu của đối phương chứa toàn bã đậu.

Nhưng mà.

Cho dù hắn biết được sự tích trong nửa năm qua của Bùi Đông Lai nhưng mà hắn vẫn không tin rằng, không có chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia thì Bùi Đông Lai có thể phá được tử cục trước mắt.

- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ chuyển lời. Text được lấy tại Truyện FULL

Tuy rằng trong lòng không tin Bùi Đông Lai có thể làm được những chuyện này, bất quá Trang Nham cũng không có biểu hiện ra trên mặt mà khách khí lên tiếng.

- Tôi biết Trang bộ trưởng đã không có tâm tình dùng bữa cơm này, tôi cũng có thể hiểu được nổi khổ tâm riêng của ngài.

Bùi Đông Lai dừng ở ánh mắt Trang Nham, gằn từng chữ:

- Các ông đã không có đầu nhập vào Diệp gia thì đã lưu lại một đường sống, như vậy tôi cũng không phải là địch của các ông, ngược lại, cánh cửa của tập đoàn Đông Hải luôn rộng mở chào đón các ông.

- Cảm ơn Bùi tiên sinh đã thông cảm và tha thứ.

Nếu như Bùi Đông Lai còn chưa thất thế, nói ra những lời này thì Trang Nham sẽ có chút ít nhiều mà cảm động, nhưng mà hiện giờ ở hắn xem ra thì Bùi Đông Lai đang sử dụng khổ nhục kế mà thôi.

Vẻ mặt biến hóa rơi vào trong mắt Bùi Đông Lai, hắn cũng không nói gì mà tự mình tiễn Trang Nham ra cửa.

Ra khách sạn, sau khi lên xe riêng thì Trang Nham đem những lời của Bùi Đông Lai nói lại cho người phụ trách GZW, do dự một chút rồi hắn cũng đem những câu cuối cùng kia nói ra, kết quả là đầu bên kia điện thoại đã đánh giá Bùi Đông Lai là một kẻ không biết trời cao đất dày.

Đối với đánh giá như vậy thì trong lòng Trang Nham cũng đồng ý, hắn không nói gì thêm mà cúp điện thoại, sau đó để tài xế lái đến một nhà hàng tư nhân.

Nửa giờ sau, Trang Nham đã đến nhà hàng tư nhân kia, quản lý nhà hàng tự mình đưa Trang Nham lên một gian phòng xa hoa trên tầng cao nhất.

Trong phòng, 5 vị đại lão có mạng lưới quan hệ bạch đạo của tập đoàn Đông Hải sớm đợi đã lấy, thấy Trang Nham đi vào thì liền đứng dậy nghênh đó, sau đó một người liền mang theo vài phần kinh ngạc, nói:

- Nhanh như vậy mà đã xong rồi sao? Chúng tôi còn tưởng rằng phải chờ tới 8h, 8h30 nữa chứ.

- Nói hết rồi thì không cần phải lưu lại.

Trang Nham ngồi xuống, cười khổ nói:

- Nếu không thì không riêng gì tôi cảm thấy xấu hổ mà hắn cũng như vậy.

- Kết quả sao rồi?

Một gã nam nhân trung niên đeo kính mở miệng hỏi.

Hắn vừa thốt lên xong thì 4 người còn lại đều nhìn về phía Trang Nham, đợi Trang Nham trả lời.

- Bùi Đông Lai có thể đi cho tới hôm nay, cũng không phải là ngẫu nhiên.

Trang Nham cũng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cảm thán một câu lập lờ nước đôi.

- Tôi nói lão Trang ông cũng đừng có thừa nước đục thả câu.

- Đúng vậy, mọi người đều rất khẩn trương rồi này.

Nghe được Trang Nham cảm thán thì 2 người khác lên tiếng.

- Hắn chẳng những đoán được chúng ta quyết định phân rõ giới hạn với tập đoàn Đông Hải, thậm chí còn đoán được việc Diệp gia tính toán khai đao với hắn, hôm nay tôi đến gặp hắn là muốn chuyển lời của Diệp gia đến hắn.

Mắt thấy bộ dạng khẩn trương của 5 người thì Trang Nham chi tiết nói.

Hả?

Trong phút chốc, năm người đều là lộ ra vài phần khiếp sợ, ở nhóm bọn hắn xem ra, Bùi Đông Lai có thể đoán được việc phân rõ giới hạn và việc Diệp gia khai đao với hắn cũng không quá khó. Nhưng mà đoán được việc Trang Nham chuyển lời của Diệp gia đến hắn, điểm này thật sự không thể tưởng tượng được.

- Chỉ có chừng đó sao?

Khiếp sợ đi qua, một người trong đó có chút không tin.

Trang Nham cười khổ, nói:

- Tôi lừa các ông làm gì?

- Đối với lựa chọn của chúng ta thì hắn nói như thế nào?

Lại một người mở miệng, hắn hỏi ra mọi người vấn đề quan tâm, lo lắng nhất.

- Hắn nói có thể hiểu nổi khổ tâm riêng của chúng ta, sẽ không trở thành địch của chúng ta. Hắn còn nói cảnh cửa của tập đoàn Đông Hải luôn rộng mở chào đón chúng ta.

Trang Nham nói xong, nhịn không được lắc lắc đầu, dường như hắn cảm thấy những lời này của Bùi Đông Lai thật sự là quá buồn cười và dư thừa.

- Xem ra thật sự hắn đã bị bức vào đường cùng rồi. Nếu không, lấy ngạo khí và phong cách hành sự của hắn thì sẽ không làm như vậy.

Không riêng gì Trang Nham mà 5 người khác cũng cảm thấy như vậy.

- Tuy rằng hắn nói đúng, bởi vì chúng ta không có đầu nhập vào Diệp gia, nhưng xét đến cùng thì hắn đã tiến vào tử cục, cũng không cần phải cá chết lưới rách với chúng ta, dù sao thì Diệp gia mới là địch nhân chân chính của hắn, chúng ta chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi.

Trang Nham gật đầu phụ hoạ.

- Vậy đối với chuyện Diệp gia sở dụng quyền lợi của mặt trên để mua tập đoàn Đông Hải thì hắn nói thế nào?

Người khác lại hỏi.

- Cự tuyệt.

Hồi tưởng lại câu nói sau cùng của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt Trang Nham hơi đổi, giọng nói phức tạp:

- Hơn nữa hắn nói "Chuyển lời cho lão bất tử kia của Diệp gia rằng: Qua tử đã dạy tôi rất nhiều thứ, chỉ riêng việc cúi đầu trước địch nhân là không có dạy."

"Ách..."

Có lẽ thật không ngờ, Bùi Đông Lai rơi vào tử cục lại còn nói ra lời cuồng vọng như thế, trừ Trang Nham ra thì 5 người khác đều có chút kinh ngạc.

- Luận tâm trí cùng năng lực thì hắn không thua bất kỳ ai nhưng mà hắn có một khuyết điểm, đó chính là ngông cuồng.

- Trước kia có cha hắn cùng Tiêu gia bảo vệ, hắn cuồng một chút cũng không sao. Hiện giờ thì khá, hắn vẫn còn cuồng như thế, nếu hắn không phải nói nhảm thì chỉ có thể nói hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, bồng bột.

Kinh ngạc qua đi, một người liền mở miệng cảm thán, bọn người Trang Nham tuy rằng không nói gì, nhưng mà vẻ mặt lại phụ họa.

Dù sao, chuyện cho tới bây giờ, nếu Bùi Đông Lai còn có tư cách để cuồng, thì đã không phải 5 lần 7 lượt tìm bọn họ rồi.

Hơn nữa sau khi Bùi Đông Lai biết được bọn họ cùng Đông Hải tập đoàn phân rõ giới hạn thì hắn chẳng những không có nổi giận, mà cũng chẳng nói giữ lại.

Đủ loại dấu hiệu, đủ để thuyết minh Bùi Đông Lai cùng đường.

Sau đó, 6 người Trang Nham bắt đầu ăn cơm, uống rượu.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai không có rời khỏi nhà hàng, mà hắn đợi vị khách kế tiếp, cũng chính là người mà hắn muốn thật lòng mở tiệc chiêu đãi.

- Thằng nhóc, cậu muốn dùng viên đạn bọc đường đối với ta sao?

Gần 8h, cửa phòng lại mở ra, Trần Quốc Đào mang thường phục đi vào phòng, thấy Bùi Đông Lai đang ngồi trên ghế salon hút thuốc thì nhịn không được mà cười mắng.

- Báo cáo thủ trưởng, Bùi Đông Lai không dám.

Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, đứng dậy, hai chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng về phía Trần Quốc Đào cúi chào nói.

- Đừng có ở trước mặt lão tử mà tỏ rat rang bức.

Trần Quốc Đào đi đến trướ người Bùi Đông Lai, tức giận tát Bùi Đông Lai một cái, cười mắng.

Bùi Đông Lai cánh tay ra, nở nụ cười phát ra từ nội tâm.

Chẳng biết tại sao, nhìn nụ cười của Bùi Đông Lai thì Trần Quốc Đào chỉ cảm thấy đau lòng.

Làm một người ngoài cuộc, cả đời không làm chuyện gì trái với lương tâm thì Trần Quốc Đào cảm thấy rằng, ngay cả khi Bùi Đông Lai nhúng chàm vào hắc đạo, hơn nữa lại đối kháng với Diệp gia nhưng mà từ đầu đến cuối thì Bùi Đông Lai không có làm ra chuyện gì có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân.

Ngược lại.

Vì bảo vệ vinh quang của giới võ học TQ, nên hắn đã mạo hiểm cửu tử nhất sinh lên lôi đài nghênh chiến với thiên tài võ học NB, người có thực lực vượt xa hắn.

Hắn lại hứa hẹn, cho dù biết mình sắp lâm vào tuyệt cảnh thì hắn vẫn muốn thực hiện lời hứa, muốn để cho bộ đội đặc chủng TQ giành chức quán quân trong lần Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu.

Mà Diệp gia lại nhân cơ hội này, mạt sát hắn.

- Thực xin lỗi, Đông Lai, ta rất muốn giúp cậu, nhưng hữu tâm vô lực.

Đau lòng rất nhiều, Trần Quốc Đào nhịn không được vươn tay vỗ vỗ bả vai của Bùi Đông Lai, nói ra tiếng lòng, trong giọng nói toát ra sự vô lực.

- Trần gia gia, kỳ thật thì ngài đã giúp cháu rồi.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự cảm động, càng nhiều là xin lỗi:

- Xin ngài hãy tha thứ cho cháu khi không có sự đồng ý của ngài, mà cháu mời ngài đến đây để giúp cháu diễn vở kịch này.

- Diễn kịch.

Trần Quốc Đào trừng to mắt, vẻ mặt khó hiểu.

Không trả lời.

Bùi Đông Lai lui về phía sau vài bước, bái một cái thật sâu đối với Trần Quốc Đào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.