Ban đêm, lúc 8h, Hoàng Oanh lái xe chở Diệp Tranh Vanh đến một tiểu khu.
- Hội trưởng, Bùi Đông Lai mất đi Tiêu gia, diệt vong chỉ còn là vấn đề thời gian, ngài không cần nôn nóng như thế.
Khí xe dừng lại, Hoàng Oanh thấy Diệp Tranh Vanh xuống xe, do dự một chút, rồi nhắc nhở nói.
- Đêm nay cô nói nhiều rồi.
Diệp Tranh Vanh không dừng lại, cũng không quay đầu lại mà trả lời 1 câu, giọng nói vô hơi lộ ra vẻ bực mình.
- Haiz..
Nghe được câu trả lời của Diệp Tranh Vanh thì Hoàng Oanh không khỏi thở dài, lấy hiểu biết của nàng đối với Diệp Tranh Vanh thì mặc dù Diệp Tranh Vanh biết được Bùi Đông Lai đã mất đi chỗ dựa là Tiêu gia nhưng mà hắn cam lòng cứ như vậy mà bại bởi Bùi Đông Lai, hắn muốn thông qua quyền thế của Diệp gia mà tiến hành trả thù Bùi Đông Lai.
"Reng..Reng"
Sau khi trở lại căn biệt thự thì Diệp Tranh Vanh phát hiện không có cha mẹ của hắn ở đây, lúc này điện thoại của hắn vang lên.
Lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Diệp Cấm thì trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, lập tức đoán được cái gì.
Do dự một chút, cuối cùng Diệp Tranh Vanh vẫn là nghe máy.
- Con ở đâu?
Điện thoại được chuyển, giọng nói uy nghiêm của Diệp Cấm vang lên.
Diệp Tranh Vanh có thể cảm nhận được lửa giân của Diệp Cấm nhưng mà hắn không cảm thấy sợ hãi, tỏ ra chẳng hề để ý mà nói:
- Mới vừa về nhà.
- Không phải ta đã nói cho con biết rằng Bùi Đông Lai đã mất đi sự bảo vệ của Tiêu gia rồi sao? Vì sao con lại làm như vậy?
Diệp Cấm không hề vòng vo, lạnh giọng chất vấn.
Diệp Tranh Vanh cũng không có giấu diếm mà nói:
- Con muốn giải quyết ân oán giữa con và hắn.
- Ngu xuẩn.
Diệp Cấm liền nổi trận lôi đình:
- Con đây rõ ràng là lấy chỗ yếu của mình mà gọi nhịp với hắn. Chẳng lẽ con không có nghĩ qua, vạn nhất hắn thẹn quá hóa giận, trực tiếp giết con thì sao?
Lúc này đây, Diệp Tranh Vanh trầm mặc, trong đầu không khỏi hiện ra ánh mắt ẩn chứa sát ý của Bùi Đông Lai.
Lý trí nói cho hắn biết nếu đêm nay không phải là có sự xuất hiện của Diệp Cô Thành thì rất có thể Bùi Đông Lai sẽ động thủ giết hắn.
- Con hắn là rất rõ, dùng vũ lực để giải quyết vấn đề là phương pháp hạ đẳng.
Diệp Cấm thấy Diệp Tranh Vanh trầm mặc, vô lực thở dài:
- Hơn nữa, con nên biết, nếu con làm như vậy thì chẳng những sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con hơn nữa sẽ mang ảnh hưởng không tốt đến gia tộc.
- Đã là như vậy thì còn nói gì đến tương lai.
Diệp Tranh Vanh tự giễu cười, vẻ oán hận trong lòng càng ngày càng đậm.
- Tranh Vanh, tại sao con lại biến thành như bây giờ?
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh cam chịu, thất trách thì Diệp Cấm lần đầu tiên có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giáo huấn:
- Cha không phải đã nói với con rồi sao? Tuy rằng con đã mất đi con đường làm quan nhưng mà gia gia của con hoàn toàn không có vứt bỏ con, ngoại trừ con đường làm quan ra thì con có thể phát triển ở những khu vực khác, có sự giúp đỡ của Diệp gia thì con cũng có thể đứng ở trên đỉnh cao.
- Chỉ cần con muốn thì cho dù không có sự trợ giúp của Diệp gia thì con cũng có thể đứng ở trên đỉnh thương giới.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh trở nên dữ tợn, quát um lên:
- Nhưng mà cha nên biết, đây không phải là việc con muốn, con muốn đứng ở trên đỉnh Tử Cấm.
Trầm mặc.
Lúc này đây, đến phiên Diệp Cấm trầm mặc.
Biết con không bằng cha, thân là cha của Diệp Tranh Vanh thì Diệp Cấm làm sao lại không biết Diệp Tranh Vanh rất muốn đứng ở đỉnh quyền lực của Kim Tự Tháp?
- Tranh Vanh, ta không thể không nhắc nhở con, sự xuất hiện của Bùi Đông Lai đã làm con mất đi phương hướng, con hoàn toàn đã bị cừu hận che mờ 2 mắt.
Trầm mặc một lát, Diệp Cấm mở miệng lần nữa, không có trách cứ mà mang theo vài phần tiếc nuối, nói:
- Kế tiếp thì con cứ ở nhà, không được bước ra ngoài.
Trong lòng Diệp Tranh Vanh vô cùng biệt khuất, thân là đại thiếu gia của Diệp gia thì có khi nào hắn làm con rùa đen rút đầu đâu?
- Thúc thúc của con nói cho ta biết Bùi Đông Lai đã động sát tâm với con, nếu như con không ở trong nhà, vạn nhất hắn chó cùng rứt giận thì không biết hắn sẽ làm ra chuyện cực đoan gì, chỉ cần con ở yên trong nhà thì hắn sẽ không có khả năng xâm nhập vào nhà giết con.
Diệp Cấm có thể đoán được lúc này đây Diệp Tranh Vanh vô cùng biệt khuất, hắn khuyên nhủ:
- Còn về phần giải quyết hắn thì con không cần lo, ta sẽ cho con một công đạo.
"Đô... Đô..."
Thấy Diệp Cấm cúp điện thoại thì Diệp Tranh Vanh để điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng biệt khuất, vẻ mặt dữ tợn, nắm chặt 2 đấm lại.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Cấm hút một điếu thuốc, sau đó hắn liền bấm số gọi cho 2 vị đại lão.
…
Sau khi cùng đám người Kiều Quân coi xong băng ghi hình thì Kiều Quân cùng Bùi Đông Lai trở về cục cảnh sát.
Trong một gian phòng làm việc, 3 gã cảnh sát ngồi ở trước bàn làm việc, Bùi Đông Lai ngồi ở trên ghế salon, trước mặt hắn có một ly nước.
- Bùi tiên sinh, kế tiếp chúng ta sẽ hỏi ngài một số việc, xin ngài hãy phối hợp với chúng tôi.
Tên phụ trách hỏi kia liền khách khí nói với Bùi Đông Lai.
- Được.
- Tên?
- Bùi Đông Lai.
- Tuổi?
- 19.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai chỉ mới 19 tuổi thì 3 gã cánh sát liền tỏ ra kinh ngạc, mới 19 tuổi mà có thể trở thành Hoàng Đế ngầm của hắc đạo TQ, hơn nữa còn nắm tài sản vượt qua 1000 tỷ…
- Bùi tiên sinh, dựa theo lời nói của ngài thì người bị ngài đánh chết tên là Lãnh Vô Cực, là đệ tử của phái Võ Đang.
Sau đó, tên cảnh sát kia lấy lại tinh thần, nói:
- Tôi có 2 nghi vấn. Thứ nhất, vì sao hắn phải giết ngài? Động cơ của hắn là gì? Thứ hai, nếu như ngài có thể một quyền giết chết hắn thì vì sao ngài lại phải trốn tránh, đợi đến lúc sau mới giết chết hắn?
- Người luyện võ thích khiêu chiến, dùng cái này để đề cao thực lưc. Hắn muốn khiêu chiến với tôi, tôi không muốn nghênh chiến, hắn liền động sát cơ,
Bùi Đông Lai cũng không nói ra tin tức Lãnh Vô Cực bị Diệp Tranh Vanh xúi giục vì hắn biết nói như thế cũng uổng công cho nên hắn liền tìm một cái lý do khác:
- Còn về phần vấn đề thứ hai thì lúc này tôi đã nói qua, hắn là một cao thủ dùng kiêm, công phu của hắn cũng rất cao cường, từ đầu đến cuối tôi đều bị hắn đánh cho không hề có lực hoàn thủ. Còn về một quyền cuối cùng kia thì tôi chỉ ôm tâm lý muốn sống nên đánh ra. Mọi người ở trong tuyệt cảnh thì thường hay phát ra lực lượng mạnh nhất của bản thân, tôi cũng may mắn như thế, ở trong lúc sống chết thì tôi liền làm ra như vậy nếu không thì hiện tại bản thân tôi đã trở thành một thi thể rồi.
"—— "
Mặc dù bọn hắn biết Bùi Đông Lai chỉ là nói qua loa nhưng mà bọn hắn lại không tìm thấy chỗ sai sót nào, vị lão thái 60 tuổi, vì muốn cứu cháu mình mà còn có thể bộc phát ra lực lượng, nâng được cả xe tải lên, huống chi Bùi Đông Lai lại là võ giả?
Trong lúc Bùi Đông Lai làm ghi chép thì Kiều Quân đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, chân mày của hắn nhíu lại, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng, Bùi Đông Lai đối với hắn thì giống như một quả bom hẹn giờ, làm không tốt thì bản thân hắn sẽ tan xương nát thịt.
Bởi vì biết điểm này cho nên dù thông qua băng ghi hình, biết được Bùi Đông Lai là tự vệ nhưng mà mặt trên chưa làm ra chỉ thị gì nên hắn cũng không dám kết án.
"Reng..Reng"
Đột nhiên chuông điện thoại của hắn vang lên, làm cho Kiêu Quân dừng bước.
Sau đó.
Kiều Quân vội vàng bước đến bàn, nhìn thoáng qua số gọi đến, sau đó hắn cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi mới cầm điện thoại lên, ngữ khí cung kính mà khẩn trương nói:
- Chu cục trưởng.
- Người tình nghi đã làm ghi chép xong rồi sao?
- Xong rồi.
- Kết quả ra sao?
- Người bị tình nghi nói là người chết là một võ giả của phái Võ Đang, muốn khiêu chiến với hắn, hắn cự tuyệt nghênh chiến nên đã chọc giận người chết, người chết liền ra tay với hắn, trong lúc nguy cấp thì hắn đánh ra một quyền, kết quả là đánh chết người chết.
Kiều Quân kể một cách chi tiết.
Đầu bên kia diện thoại, Chu cục trưởng hơi trầm mặc một chút, lại hỏi:
- Có khớp với nội dung trong băng ghi hình không?
Kiều Quân vội vàng đáp:
- Khớp.
- Vậy ông hãy mau chóng xử lý đi, kết quả xử lý không cần phải báo cáo lên.
- Vâng, Chu cục trưởng.
1" sau, Kiều Quân đi ra văn phòng, chủ động tìm Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, dựa vào ghi chép và băng ghi hình tại hiện trưởng thì quả thật hành vi của ngài là tự vệ, không trái với pháp luật.
Thấy Bùi Đông Lai thì Kiều Quân chủ động vươn tay, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Cảm ơn ngài đã hợp tác với chúng tôi.
- Phối hợp với các vị là nghĩa vụ của công dân chúng tôi.
Mắt thấy Kiều Quân nói chuyện ma quỷ, Bùi Đông Lai nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, cười cười nói:
- Kiều cục trưởng, tôi có thể rời khỏi đây rồi chứ?
- Đương nhiên là có thể.
Kiều Quân buông tay ra, nói:
- Tôi tiễn ngài.
Thấy Kiều Quân vô cùng nhiệt tình thì Bùi Đông Lai cũng không có từ chối.
Trước cửa cục cảnh sát, Lôi Đài Bằng cùng vài tên luật sư đứng đây đợi đã lâu, thấy được Bùi Đông Lai do Kiều Quân tiễn ra đây thì biết mọi chuyện đã giải quyết xong cho nên âm thầm thở ra một hơi.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai chào tạm biệt Kiều Quân thì một chiếc Buick chạy đến, một gã nam tử mặc âu phục, tóc húi cua bước xuống xe đi về phía Bùi Đông Lai và Kiều Quân.
Hành động của tên nam tử này đã khiến cho Bùi Đông Lai và Kiều Quân chú ý nên 2 người đem ánh mắt nhìn về tên nam tử kia.
- Tôi là nhân viên của cục ABQ quốc gia.
Nam tử đi đến trước mặt Bùi Đông Lai và Kiều Quân, mặt không chút thay đổi nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Đây là giấy tờ chứng minh thân phận của tôi.
- Có chuyện gì sao?
Bùi Đông Lai mỉm cười, lý trí nói cho hắn biết tên đặc công này không phải vô duyên vô cớ tìm đến mình.
- Ngài khỏe chứ, Bùi tiên sinh.
Nam tử mở miệng nói:
- Chúng tôi nhận được một số tin tình báo quan trọng, một ít thế lực nước ngoài có thể tiến hành ám sát Bùi tiên sinh, vì bảo vệ sự an toàn của ngài cho nên tôi và những đồng nghiệp của mình sẽ bảo vệ an toàn của ngài trong một thời gian.
Bảo vệ an toàn của Bùi Đông Lai?
Nghe được tên nam tử nói như thế thì trong lòng hắn vừa động, minh bạch đoán được cái gì rồi.
Ngay cả Kiều Quân còn không tin mặt trên phái đặc công bảo vệ Bùi Đông Lai, huống chi là bản thân Bùi Đông Lai?
- Tôi rất hiếu kỳ, tôi cũng không phải là quan chức, tại sao mặt trên lại phái các vị đến bảo vệ tôi?
Bùi Đông Lai tâm như gương sáng, mỉm cười hỏi.
- Bùi tiên sinh, thân phận của ngài là sinh viên lại là thương nhân cho nên đích thật là không có tư cách để người trong cục An Toàn Cửu Xử chúng tôi ra mặt bảo vệ.
Mặt tên nam tử không chút thay đổi mà trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Hả?
Nghe được tên nam tử kia nói hắn đến từ cục An Toàn Cửu Xử thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động.
Hắn từng thông qua mạng lưới của tập đoàn Đông Hải và dong binh đoàn Satan biết được trong quốc nội có 2 tổ chức đặc thù, một cái là thuộc quân đội, ví dụ như Long Nha, một cái là thuôc ZF, ví dụ như bộ An Toàn.
2 tổ chức này trách thu thập tình báo, giám sát phần tử đáng nghi, vây bắt gián điệp cùng phản đồ, bảo đảm an toàn của quốc gia. Cái khác nhau chính là Long Nha là một tổ chức bí mật còn bộ An Toàn lại là công khai.
Nhưng mà.
Trong bộ An Toàn cũng có một ngoại lệ.
Đó chính là An Toàn Cửu Xử.
Đây là một ngành thần bí nhất trong bộân Toàn, bên trong toàn bộ đều là đặc công trải qua huấn luyện tàn khốc, mỗi người đều có năng lực đứng đầu, luận về năng lực tác chiến cá nhân thì không kém thành viên Long Nha là bảo. Thậm chí nếu nói về tính chất vốn có thì chỉ hơn chứ không kém so với tổ chức Long Nha.
- Vậy tại sao các vị lại muốn bảo vệ tôi?
Kinh ngạc qua đi, Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Mặt ngoài là chúng tôi bảo vệ ngài, nhưng quan trọng hơn là chúng tôi có thể thông qua việc bảo vệ ngài mà có thể lấy được tin tức của các thế lực quốc ngoại, sau đó theo dõi rồi tiến hành vây bắt bọn hắn.
Mặt nam tử không đổi sắc, trả lời.
- Các vị không phải là theo dõi hắn mà là muốn theo dõi tôi.
Ánh mắt Bùi Đông Lai nheo lại, ngữ khí lạnh lẽo như băng:
- Vì muốn theo dõi tôi mà lại có thể vận dụng An Toàn Cửu Xử, tiền vốn của Diệp gia thật lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]