Mắt thấy một kiếm Lãnh Vô Cực chém tới thì Bùi Đông Lai Lãnh quát một tiếng, cổ tay làm bộ run lên.
Hả?
Đồng tử Lãnh Vô Cực co lại, nghĩ đến Bùi Đông Lai dùng ám khí thì thanh Thừa Ảnh trong tay vung lên, sử xuất Hoàng Tảo Thiên Quân trong 'Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp', quét ra một vòng tròn, muốn dùng chiêu này để ngăn ám khí Bùi Đông Lai bắn ra. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nhưng mà.
Một kiếm này của hắn không chém trúng vào bất cứ vật gì.
"Vù"
Một kiếm Lãnh Vô Cực vừa vung xong thì cổ tay của Bùi Đông Lai lại run lên, tiếng xé gió vang lên, một chiếc zippo trong tay Bùi Đông Lai liền hóa thành một đạo bạch quang, bắn về phía Lãnh Vô Cực.
"Bá!"
Lãnh Vô Cực biến sắc, gần như bản năng chém ra một kiếm.
"Keng"
Chiếc zippo đã bị Lãnh Vô Cực chặt đứt.
Cùng lúc đó, phần eo của Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực, giống như là Lý Ngư Đả Đĩnh, từ mặt đất mà nhảy lên, dùng "Thiên Đình Phát Kính, Túc Để Dũng Tuyền", cả người như quỷ mị, trong nháy mắt liền thối lui ra sau.
"Bịch"
Bởi vì bị Bùi Đông Lai đùa giỡn cùng với phóng ám khí cho nên thế công như sóng của Lãnh Vô Cực đã bị cắt ngang, 2 chân hắn chạm xuống đất thì thấy Bùi Đông Lai đã đứng cách mình hơn 10m.
- Không chết sao?
Đứng trên ban công ở biệt thự, Hoàng Oanh thông qua ống dòm quân sự thì thấy cảnh chém giết giữa Bùi Đông Lai và Lãnh Vô Cực nhưng mà bởi vì tốc độ 2 người quá nhanh cho nên nàng không thấy rõ được chiêu thức 2 bên, bất quá, lúc nãy nàng thấy được Bùi Đông Lai bị Lãnh Vô Cực làm cho té ngã trên mặt đất thì nàng nghĩ đến Bùi Đông Lai sẽ chết, nhưng mà hiện thấy Bùi Đông Lai chẳng những không có chết, lại cùng Lãnh Vô Cực giằng co, lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Không chế thì coi như hắn có vận khí tốt, tiếp theo thì vận khí của hắn cũng không tốt như vậy.
Diệp Tranh Vanh cũng không thấy rõ cảnh chém giết nhưng mà hắn biết được Lãnh Vô Cực đang chiếm thế thượng phong.
- Tao không thể không thừa nhận bộ pháp này của mày rất thần kỳ, đồng thời tao cũng phải thừa nhận tuy mày còn trẻ tuổi nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú, những thứ này chính là tiền vốn để mày có thể né tránh đợt công kích đầu tiên.
Một loạt những đòn công kích không thể giết chết Bùi Đông Lai đã khiến cho Lãnh Vô Cực có chút kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều đối với Bùi Đông Lai nhưng hắn vẫn không có để ở trong lòng, dù sao vừa rồi Bùi Đông Lai chỉ có thể né tránh những đòn công kích của hắn, căn bản là không có cơ hội để phản công. Huống chi hắn cảm thấy lấy thực lực Ám Kính đại thành của Bùi Đông Lai thì dựa vào tay không để công kích thì căn bản sẽ không tạo thành thương tổn đối với hắn.
Tốc độ.
Mình có thể né tránh được những đòn công kích của Lãnh Vô Cực hoàn toàn là dựa vào tốc độ.
Nhưng mà.
Tốc độ của mình rõ ràng nhanh hơn hắn, vì sao lúc nào cũng suýt phải mất mạng như vậy?
Trong lòng âm thầm tự hỏi, trên mặt Bùi Đông Lai không có tỏ ra chút khẩn trương nào, mà là khinh thường cười:
- Lãnh Vô Cực, đây là lần đầu tiên chúng ta giao thủ, tao cũng không có quen thuộc đối với mày, lúc nãy tao chỉ là thăm dò chiêu thức của người mà thôi. Hiện giờ sau khi đã thăm dò hết những chiêu thức của mày thì mày cảm thấy rằng mày có thể giết được tao sao?
- Vừa rồi mày dùng Zippo, tiếp theo thì ngươi mày lấy cái gì làm ám khí?
Lãnh Vô Cực nở ra nụ cười âm lãnh, nếu vừa rồi không phải Bùi Đông Lai cái khó ló cái khôn, vốn là đùa giỡn trá, sau đó lợi dụng chiếc Zippo làm ám khí thì Bùi Đông Lai đã sớm chết dưới kiếm của hắn.
Chính mình vừa rồi có thể thoát được một kích trí mệnh, đích thật là giữa thời khắc sinh tử mình không có kinh hoảng, lợi dụng ám khí để cho bản thân có thời gian né tránh.
Bùi Đông Lai âm thầm suy nghĩ, đột nhiên trong lòng vừa động.
Kinh hoảng!
Đúng vậy...
Sau khi thấy Lãnh Vô Cực thì mình tỏ ra kinh hoảng, nên Lãnh Vô Cực mới có thể dồn mình đến như thế.
Trong phút chốc, Bùi Đông Lai hiểu ra so với mình thì tốc độ của Lãnh Vô Cực còn thua xa, sở dĩ Lãnh Vô Cực có thể áp chế được mình hoàn toàn là do bản thân mình tỏ ra kinh hoảng.
Đồng thời hắn cũng biết được bản thân đã chạm đến trạng thái " Nhập Thần", cái gọi là " Nhập Thần" chính là trong lòng không minh, hoàn toàn để cho ý thức thoát khỏi thân thể, do đó khi gặp chiêu thì phá chiêu.
Trong lòng hiện ra ý nghĩ này thì Bùi Đông Lai liền cảm thấy khẩn trương, trong lòng liền che dấu vẻ khẩn trương kia. Vẻ mặt trào phúng nhìn vào Lãnh Vô Cực:
- Lãnh Vô Cực, mày thân là cường giá Hóa Kính, cầm trong tay bảo kiếm, sử dụng trấn sơn chi bảo của Võ Đang là 'Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp' mà không giết được một Ám Kính đại thành như tao, tao xem phái Võ Đang cũng chỉ là hư danh, hoặc là nói mày quá mức kém cỏi, đem mặt mũi phái Võ Đang vứt đi hết rồi sao?
- Mày muốn chết.
Thân là đại đệ tử của Võ Đang thì 2 năm trước Lãnh Vô Cực đã bước chân vào cảnh giới Hóa Kính, ở trong Võ Đang thì thực lực của hắn chỉ sau chưởng giáo Bạch Mi đạo nhân, uy vọng cực cao.
Hiện giờ, Bùi Đông Lai chẳng những khẩu xuất cuồng ngôn, coi rẻ uy chấn pháo Võ Đang, hơn nữa còn nói hắn làm mất mặt hết phái Võ Đang, điều này đã làm hắn nổi giận.
"Vù"
Hét xong, chân phải Lãnh Vô Cực đột nhiên đạp xuống đất, mượn lực ngay tại chỗ bắn ra, xách kiếm hướng về phía Bùi Đông Lai mà chém tới.
Bùi Đông Lai đã hiểu ra được vì sao mình lại chật vật như thế, lúc này thấy Lãnh Vô Cực chém tới thì hắn cũng không có tỏ ra sốt ruột mà né tránh. Hắn thông qua khí huyết, cảm nhận được khí huyết trong cơ thể Lãnh Vô Cực, rồi tính toán Lãnh Vô Cực sẽ chém về phía nào của mình.
Trong chớp mắt.
Kiếm đến, người đến.
Lãnh Vô Cực xuất hiện trước người Bùi Đông Lai, một kiếm đâm về phía yết hầu của Bùi Đông Lai.
Trong màn đêm, dường như Bùi Đông Lai bị một kiếm này của Lãnh Vô Cực hù sợ, bất động đứng nguyên tại chỗ.
Nhưng mà.
Khi kiếm của Lãnh Vô Cực sắp đâm vào Bùi Đông Lai thì đột nhiên Bùi Đông Lai động, cả ngươi nghiêng qua, trực tiếp làm cho một kiếm này của Lãnh Vô Cực đâm vào không khí.
"Vù"
Một kích không trúng, Lãnh Vô Cực cũng không dừng lại, mà vung tay ra, tiếp tục chém về phía cổ Bùi Đông Lai.
Hắn muốn thống qua công kích như cuồng phong vũ bão để khiến cho Bùi Đông Lai muốn tránh cũng không được!
Thanh Thừa Ảnh lại hóa thành một đạo ảnh chém về phía Bùi Đông Lai nhưng mà lần này vẫn không chém trúng cổ Bùi Đông Lai.
- Chậm, quá chậm.
Liên tục né được 2 đòn công kích của Lãnh Vô Cực thì lòng tin trong lòng Bùi Đông Lai tăng lên, trên mặt nở ra nụ cười trào phúng.
- Chết cho ta.
"Ba!"
Lãnh Vô Cực lại quát lên một tiếng lớn, thanh Thừa Ảnh trong tay lại chém ra, trên không tạo xẹt qua một đường cong, thẳng đến cổ của Bùi Đông Lai mà chém xuống.
Tiến Bộ Trảm Bột!
Đây là chiêu thức ngoan độc nhất dùng để giết địch trong Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp
- Lãnh Vô Cực, tại sao mày lại chậm như thế?
Làm cho Lãnh Vô Cực giật mình là Bùi Đông Lai chẳng những thoải mái né được một đòn công kích của hắn, mà lại còn vũ nhục hắn. Làm cho hắn vô cùng tức giận.
"Vù"
Tức giận rất nhiều, Lãnh Vô Cực dựa theo bộ pháp của 'Thái Ất Huyền Môn kiếm', bộ đạp cửu cung, nội hợp kỳ khí, ngoại hợp kỳ hình, lại chém ra một kiếm!
Hắn không tin rằng bản thân không thể chém không trúng Bùi Đông Lai.
- Lãnh Vô Cực, mày hãy cút trở về Võ Đang kêu sư phụ mày ra mặt, lấy bản lĩnh của mày thì cho dù tao không hoàn thủ thì mày cũng không thể giết chết tao.
Thanh âm trào phúng lại vang lên, Bùi Đông Lai vọt đến bên trái Lãnh Vô Cực, khoảng cách giữa hắn và Lãnh Vô Cực vẫn giữ nguyên, đã hoàn toàn nắm thế chủ động trong tay.
"Tê ~ "
Lại nghe Bùi Đông Lai vũ nhục thì Lãnh Vô Cực không khỏi tức giận, hít sâu một hơi lạnh.
Vì có thể chắc chắn giết được Bùi Đông Lai nên Diệp Tranh Vanh vốn định để chưởng giáo của Võ Đang là Bạch Mi đạo nhân ra tay, bất quá Bạch Mi đạo nhân dù sao cũng là nhất môn chi chủ hơn nữa cũng là cường gia đứng thứ tư trên Long bảng, dã tâm bừng bừng muốn xưng bá giới võ học TQ nên hắn rất coi trọng danh dự của mình. Hắn không có tự mình ra tay mà phái đệ tử của mình là Lãnh Vô Cực giúp Diệp Tranh Vanh giết Bùi Đông Lai.
Biết được việc này thì Lãnh Vô Cực liền tỏ ra tức giân, Bùi Đông Lai chỉ là một tên Ám Kính đại thành, chính mình ra tay cũng được, đáng để sư phụ mình ra tay sao? Đây không phải là lấy dao giết trâu mà mổ gà sao?
Nhưng mà.
Từ lúc giao thủ với Bùi Đông Lai đến giờ thì Lãnh Vô Cực phát hiện ra Bùi Đông Lai đã thay đổi rất nhiều điều này đã làm cho hắn thu lại lòng khinh thị đối với Bùi Đông Lai, hơn nữa trong lòng hắn lại có một giọng nói nói cho hắn biết : Hắn không thể giết chết Bùi Đông Lai.
Trong chiến đấu thì trừ thực lực ra thì khí thế cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc quyết chiến.
Trong lòng hiện ra ý nghĩ " Giết không chết Bùi Đông Lai" thì khí thế của Lãnh Vô Cực liền giảm xuống, mà khí thế Bùi Đông Lai ngày một tăng lên, mơ hồ có xu thế vượt qua Lãnh Vô Cực.
- Hôm nay nếu không giết được mày thì từ nay về sau tao sẽ phong kiếm.
Thấy khí thế của mình ngày càng giảm xuống thì Lãnh Vô Cực cắn răng quăng ra một câu ngoan thoại, hắn muốn dùng cái này để động viên bản thân mình.
Lãnh Vô Cực hô lên câu thệ ngôn hiển nhiên là quyết tâm muốn giết chết Bùi Đông Lai.
Không thể không nói, thân là đại đệ tử Võ Đang, hơn nữa thực lực đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính thì Lãnh Vô Cực là một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chỉ một câu thệ ngôn đã làm hắn khôi phục lại khí thế, chủ động phát động công kích, kiếm tùy thân tẩu, dĩ thân đái kiếm, hình dữ ý hợp, ý dữ khí hợp, khí dữ thần hợp, hoàn toàn đem uy lực của "Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp" xuất ra.
Nếu như ngay từ đầu Lãnh Vô Cực làm như vậy thì hơn phân nửa Bùi Đông Lai sẽ bị giết chết nhưng mà lúc này Bùi Đông Lai đã hiểu rõ cách thức ứng phó, cho dù Lãnh Vô Cực có phát huy ra thực lực đỉnh phong của mình thì cũng không thể làm tổn thương Bùi Đông Lai. Hắn giống như là biết Lãnh Vô Cực sẽ công kích vào bộ vị nào tên người, trước tiên hắn cũng không né tránh, ngược lại mỗi khi thanh bảo kiếm của Lãnh Vô Cực sắp chạm vào người của hắn thì hắn lại giống như một con khỉ vô cùng linh hoạt, né tránh khỏi kiếm của Lãnh Vô Cực.
Ngươi công ta trốn.
Một kiếm lại một kiếm.
Trong một lúc ngắn thì Lãnh Vô Cực đã chém ra 72 kiếm, một bộ Thái Ất Huyền Môn kiếm pháp chỉ còn lại hai chiêu cuối cùng là Hoàng Long Lãm Vĩ cùng Thu Thức.
"Keng"
Kiếm thứ 73 chém ra, một tiếng giòn vang lên, một chiêu Hoàng Long Lãm Vĩ của Lãnh Vô Cực đã chém vào chiếc bàn đá trên bãi cỏ, thân bảo kiếm liền trực tiếp dính vào bàn đá kia.
- Tới phiên tao rồi.
Lúc này, mắt thấy kiếm của Lãnh Vô Cực đã dính vào trong bàn đá thì Bùi Đông Lai cười lạnh một tiếng, chiến ý trên người bùng nổ, dĩ thanh trợ uy, dĩ uy trướng thế, một quyền oanh ra giống như là đạn pháo, đánh thẳng về phía Lãnh Vô Cực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]