Trong một tòa biệt thự ở lưu vực Côn Ngọc Hạ, đúng vào 5h sáng thì Bùi Đông Lai giống như ngày thường mở mắt, bởi vì tối qua uống quá say cho nên khi đi về thì hắn đã nôn ra, lúc này cổ họng của hắn bị rát giống như là bị kim đâm vào vậy.
"Hô... Hô... Hô..."
Trong phòng, Bùi Đông Lai thông qua phương thức thổ nạp của Bùi gia quyền mà liên tục hô hấp ước chừng 2", sau đó cơn đau đầu của hắn cũng từ từ biến mất, mà cồn còn lại trong người của hắn cũng được ám kình bức ra hòa, hóa thành những giọt nước xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Sau khi làm xong mọi chuyện thì Bùi Đông Lai ngồi dậy, dựa đầu vào thành giường, không khỏi nhớ lại chuyện tối qua.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên thành viên trong Đông Hạ hội gặp mặt cho nên thân là hội trưởng thì ở sau khi hội nghị kết thúc thì Bùi Đông Lai ở lại tham gia tiệc tối.
Trong bữa tiệc, mọi người đều hướng hắn mời rượu, Tiêu Cuồng cùng vài tên anh em của hắn lại càng phối hợp với nhau chuốc cho Bùi Đông Lai uống.
Lấy thể chất của Bùi Đông Lai thì cho dù không dùng nội kình bức cồn ra thì cũng có thể nói là tửu lượng tốt, uống không say.
Nhưng mà.
Làm cho Bùi Đông Lai thật không ngờ chính là Tiêu Cuồng và đánh anh em của hắn, người nào người này quả thật là thùng rượu.
Càng làm cho Bùi Đông Lai không thể tưởng tượng nổi chính là thực lực của Tiêu Cuồng đã đạt đến cánh cửa Ám Kính đỉnh phong.
Cho nên, khi uống được một nữa, Bùi Đông Lai muốn dùng nội kình bức cồn ra thì bị Tiêu Cuồng phát hiện, kết quả là Tiêu Cuồng không chịu buông tha, không những ngăn cản không cho Bùi Đông Lai dùng nội kình bức cồn ra mà còn nói toàn bộ thành viên của Đông Hạ hội mời rượu Bùi Đông Lai. Sau đó thì Bùi Đông Lai liền uống rất nhiều, cuối cùng là không biết tại sao hắn lại có thể trở về được đây.
- Uống rượu rất dễ làm hỏng việc, sau này không như thế nữa.
Bùi Đông Lai âm thầm cảnh báo cho bản thân.
Ở hắn xem ra, bất cứ lúc nào phải duy trì sự tỉnh táo.
Sau đó, Bùi Đông Lai rời giường, sau khi tắm rửa một phen thì mặc một bộ quần áo thể thao. Muốn đi luyện công buổi sáng.
Ủa?
Đi ra đại sảnh thì Bùi Đông Lai thấy rõ có một đạo thân ảnh đang bận rộn trong bếp.
- Tỉnh rượu rồi sao?
Trong phòng bếp, Tần Đông Tuyết mặc đồ ngủ, buộc tạp dề, giống như là một bà chủ trong gia đình.
- Ừh.
Bùi Đông Lai xấu hổ cười.
- Hiếm khi nào cậu lại say như vậy.
Dường như nhớ lại cảnh bất tỉnh nhân sự tối qua của Bùi Đông Lai thì đôi mắt Tần Đông Tuyết mở ra, nở ra nụ cười nhợt nhạt:
- Uống nhiều rượu nên bụng không thoải mái, uống xong miếng cháo rồi đi luyện công.
- Được.
Mấy phút sau, Tần Đông Tuyết bưng ra một chén cháo, đặt trên bàn, có chút ngượng ngùng nói:
- Trước kia từng học theo vú Lan nấu qua món cháo này, nhưng mà trình độ còn chưa bằng vú Lan, cậu hãy ăn đi.
Nghe Tần Đông Tuyết nói thế, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tần Đông Tuyết, nghĩ đến ly nước trên đầu giường của mình thì Bùi Đông Lai đã hiểu được, tối qua hơn phân nửa là Tần Đông Tuyết luôn ở bên cạnh mình nên nàng không ngủ, nghĩ tới việc này thì trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, hắn đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt Tần Đông Tuyết, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cả đêm qua không ngủ sao?
- Tối qua Y Na cũng say, cậu thì bất tỉnh nhân sự, tớ muốn ngủ cũng ngủ không được.
Nghĩ đến tình hình tối qua thì Tần Đông Tuyết liền nhịn không được mà muốn cười lên.
- Tối qua do Tiêu Cuồng chuốc nhiều quá, nên mới uống say như vậy.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng
- Quả thật Tiêu Cuồng rất sùng bái cậu đó.
Tần Đông Tuyết cười cười nói:
- Có được hắn và những người bạn của hắn gia nhập thì nền móng của Đông Hạ hội cũng trở nên vững chắc hơn.
- Cậu và tớ đều giống nhau, một khi đã làm ra chuyện gì thì đều dùng toàn lực để làm.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì thở dài, nói:
- Tớ là người luyện võ thì không sao nhưng mà cậu lại khác…
- Không có việc gì.
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết thì Tần Đông Tuyết cắt ngang.
Bùi Đông Lai cũng hiểu rõ tính khí của Tần Đông Tuyết cho nên đành cười khổ một tiếng, nói:
- Sau này tớ sẽ dạy cho cậu bộ " Vịnh Xuân Quyền", bộ quyền này rất thích hợp với nữ nhân.
- Được.
Tần Đông Tuyết liền đáp ứng.
- Hôm nay coi như xong.
Bùi Đông Lai dùng ngón trỏ khẽ chà vào mũi của Tần Đông Tuyết:
- Ăn chút cháo của cậu làm thì cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.
- Ừh.
Cảm nhận được sự dịu dàng của Bùi Đông Lai thì trong lòng Tần Đông Tuyết vô cùng hành phúc, nàng khẽ gật đầu, nhịn không được mà dựa vào vai của Bùi Đông Lai.
- Từ biểu hiện tối qua của Diệp Tranh Vanh thì dường như hắn sẽ không bỏ ý đồ.
Tần Đông Tuyết dựa vào vai của Bùi Đông Lai, cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Bùi Đông Lai, lo lắng nói:
- Tuy rằng hắn đã mất đi con đường làm quan, nhưng mà dù sao cha của hắn Diệp Cấm cũng là nhân vật đầu lĩnh đời thứ ba của Diệp gia. Ngoài ra thì hắn vẫn có những người trung thành và tận tâm với hắn trong Hồng Kinh hội, nếu như hắn đã mất đi con đường làm quan, lại làm ra một số chuyện xằng bậy thì sẽ vô cùng phiền toái.
- Tớ đã làm cho hắn cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết, nếu như hắn một lòng muốn chết thì tớ sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Bùi Đông Lai cười nhẹ.
Tần Đông Tuyết nghe vậy, do dự một chút, vẫn là nhắc nhở, nói:
- Bất kể như thế nào thì nhất định không thể lưu lại nhược điểm, không thể để cho Diệp gia có cơ hội mượn cớ mà làm khó.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu, sau đó nói:
- Ăn cháo đi.
Sau khi ăn cháo xong thì một mình Bùi Đông Lai đi ra ngoài luyện công, còn Tần Đông Tuyết thì lên lầu đi ngủ.
Bởi vì thời gian còn sớm cho nên quanh đây cũng không có bao nhiêu người, phần lớn đều là những người gia, người trẻ như Bùi Đông Lai thì không tìm thấy một ai.
Một bên chạy chậm, một bên Bùi Đông Lai mỉm cười chào hỏi những lão nhân.
Sau khi chạy vào công viên thì Bùi Đông Lai dừng lại ở trươc một rừng cây không có người, bắt đầu luyện " Bùi gia quyền"
Sau khi đánh xong "Bùi gia quyền" thì thân mình của Bùi Đông Lai đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó liền băng nhanh về một tảng đá lớn ở phía trước, tay phải liền vung lên, chưởng vào tảng đá kia.
Thất Thương.
Một kích này, Bùi Đông Lai trực tiếp dùng "Thất Thương" trong "Bùi gia quyền"
"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"
Dường như cùng một lúc vang lên 7 tiếng nổ, nhưng mà tảng đá cũng không bị vỡ ra, trên tảng đá chỉ để lại một dấu bàn tay.
- Qua tử từng nói, ta có thể một kích đánh ra được thất trọng kình lực thì cũng không tính là đã luyện xong Thất Thương, mà đó mới chỉ là đem lực lượng thu phóng một cách tự nhiên. Chỉ khi nào tùy ý khống chế được thất trọng kình lực thì mới có thể gọi là luyện hoàn chỉnh Thất Thương.
Bùi Đông Lai thu chưởng, trên mặt mơ hồ toát ra vài phần kích động:
- Một chưởng vừa rồi tuy rằng thanh thé uy mãnh nhưng mà lực đạo lại vô cùng hài hòa, xem ra thì ta đã luyện được Thất Thương rồi.
Nói xong, vẻ kích động trên mặt Bùi Đông Lai càng đậm.
Kích động là bởi vì hắn từng nghe Bùi Vũ Phu nói qua, nếu hắn có thể luyện xong " Thất Thương" thì có thể luyện được " Lôi Đình"
Ngoài ra, quan trọng hơn là bởi vì trong quá trình luyện tập " Thất Thương" thì hắn đã có thể khống chế được lực đạo, điều đó cũng chính là nói hắn đã bước chân vào cánh cửa Ám Kính đỉnh phong.
Cường giả Ám Kính đỉnh phòng có thể đem kình lực truyền lên đầu, do đó khiến cho toàn thân được kình lực che kính, tương đương với thân thể như Kim Cương, lúc PK với những võ giả có cảnh giới thấp hơn thì bản thân sẽ chịu ít thương tổn hơn.
"Hô ~ hô ~ hô ~ "
Hiểu được bản thân đã bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong thì Bùi Đông Lai liền ngồi xếp bằng, liên tục thở sâu mấy hơi, thu liễm tâm thầm, tập trung toàn bộ tinh lực, điều động toàn bộ kình lực dọc theo kinh mạch mà di chuyển lên đầu.
Rất nhanh, kình lực dưới sự khống chế của Bùi Đông Lai đã giống như dòng nước, dọc theo kinh mạch mà chảy mạnh về phía đầu của Bùi Đông Lai. Cuối cùng lấy nào làm tâm, bắt đầu lan tràn 4 phía rồi dần dần sát nhập đi vào.
Thành công rồi.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, sau đó lại điều động kình lực trong cơ thể, dựa theo phương thức lúc nãy mà phóng mạnh về phía đầu.
Một lần, hai lần, ba lần…
Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai cảm thấy được đầu của mình có chút đau, biết rõ bản thân đã đến cực hạn thì hắn liền dừng lại.
- Mình có thể nhanh như vậy mà nắm giữ được " Thất Thương" hoàn toàn là do gần đây luôn luyện tập " Bùi gia quyền" thêm vào đó là đã dung hợp với linh hồn Tiêu Phi, ở phương diện lĩnh ngộ võ học thì lại kinh người.
Đứng dậy thì Bùi Đông Lai có thể cảm thấy được toàn bộ cơ năng trong cơ thể đều tăng lên một mức mới, trong lòng có chút vui mừng, vui mừng rất nhiều, hắn không nhịn được mà cảm thán:
- Trong quá trình luyện tập " Thất Thương" thì năng lực khống chế lực đạo của bản thân đã được nâng lên một mức mới, do đó mới có thể bước chân vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong, chân chính bước vào cảnh giới Ám Kính đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian.
- Tiếp theo thì có thể luyện thử " Lôi Đình" một chút.
Nói xong thì Bùi Đông Lai ngưng thần, nhớ lại phương thức vận dụng " Lôi Đình" mà Bùi Vũ Phu đã dạy hắn.
"Bá"
Vài giây sau, Bùi Đông Lai đột nhiên mở mắt ra.
"Vù"
Dưới ánh mặt trời, hắn ngay tại chỗ bắn ra, cả người giống như mãnh hổ xuống núi vậy, rồi đột nhiên nhảy chồm lên, trực tiếp xuất hiện ở tảng đá lớn trước mặt, sau đó vung tay lên nện vào tảng đá ấy.
"Rầm"
Một tiếng trầm đục vang lên, một quyền khắc thật sâu vào tảng đá, bột phấn, đá vụn văng khắp nơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]