Chương trước
Chương sau
Đông Hải, trên chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ, Quý Hồng ngồi ở vị trí lái xe, thông qua kính phản quang thì thấy được Bùi Đông Lai ngồi ở phía sau, lúc này Bùi Đông Lai đang chau mày, đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

- Hiện tại tình huốn ngoại cảnh ra sao rồi?

Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai hướng Quý Hồng hỏi.

- Từ khi Bùi thúc cùng với những cường giả trong top 10 giao chiến một trận thì trừ Giáo Hoàng và Long Vương Diệp Cô Thành không tham chiến ra thì những cường giả khác không có xuất hiện, các tổ chức lớn khác cũng không có ra mặt nói về chuyện này, tin tức này hẳn là chính xác, những cường giả kia đã bị thương nặng.

Nghe được Bùi Đông Lai hỏi như thế thì vẻ mặt Quý Hồng tỏ ra nghiêm túc, trả lời:

- Ngoài ra, tuy rằng tin tức Bùi thúc đã chết được truyền ra ngoài nhưng mà bởi vì có Diệp Cô Thành nên cái tổ chức lớn của quốc ngoại không dám đánh trống khua chiêng tiến vào quốc nội, bọn hắn chỉ âm thầm lén vào, nhân số không nhiều, hơn nữa đa phần bọn chúng đều có thân phân giả tạo.

Bùi Đông Lai trầm mặc

- Cá nhân tôi cho rằng, các tổ chức kia muốn đợi sau khi những thủ lĩnh của bọn hắn khôi phục thương thế thì mới gióng trống khua chiêng tiến vào.

Quý Hồng nói xong thì nhịn không được mà hỏi:

- Có cần động thủ với bọn hắn không?

- Đó là việc phải làm nhưng không phải là hiện tại.

Bùi Đông Lai hơi hơi nheo mắt lại, tinh quang trong mắt lóe lên:

- Hiện tại cứ để quân đội và cảnh sát đi đối phó với bọn hắn đi.

Hả?

Quý Hồng nghe vậy trong lòng vừa động, liền hiểu được ý tứ của Bùi Đông Lai.

Vụ án ở Giang Lăng, Bùi Đông Lai đã đem Diệp Tranh Vanh đá vào vực sâu, thù hận của 2 nhà Bùi Diệp lại tăng thêm 1 bậc, dưới tình hình như thế nếu như Bùi Đông Lai ra tay đối phó với những thế lực ngoại cảnh kia thì khó tránh sẽ bị Diệp gia nắm lấy nhược điểm, lúc đó Diệp gia sẽ khai đao với Bùi Đông Lai. Ngược lại, nếu như Bùi Đông Lai thờ ơ, trơ mắt nhìn cảnh sát và quân đội động thủ với những thế lực ngoại cảnh kia thì có rất nhiều chuyện cảnh sát và quân đội không thể làm tốt, mặt trên chỉ có thể dựa vào những quy tắc ngầm để phái người trong hắc đạo đi làm. Đến lúc đó thì Bùi Đông Lai liền trở nên danh chấn ngôn thuận mà hành động, Diệp gia cũng không làm được gì.

- Lão bản thân ái, vị hôn theo của cậu đã làm một trận thật đẹp.

Sau đó, thấy được chân mày Bùi Đông Lai hơi giãn ra thì Quý Hồng liền trêu chọc:

- Nàng chẳng những kéo được Tiêu Đại Ma Vương cùng con của Bạch Quốc Du vào Đông Hạ hội, hơn nữa còn lấy đi rất nhiều thành viên của Hồng Kinh hội, đây quả thật là một vụ làm ăn có lời lớn a.

Bùi Đông Lai gật đầu cười.

- Lão bản thân ái, Tần Đông Tuyết đã tặng cho cậu một Đông Hạ hội, vậy tôi giúp cậu đánh giang sơn Đông Bắc nhé, như thế nào?

Nghĩ đến hành động của Tần Đông Tuyết thì Quý Hồng có chút không phục.

Ân?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nghĩ đến ngày hôm đó trong điện thoại Quý Hồng có nói cho mình biết " Đây là cuộc chiến tranh của nữ nhân, cậu không biết"

Bên tai quanh quẩn những lời ngày hôm đó, thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, mơ hồ đoán được cái gì, cũng không dám xác nhận, đành phải nói sang chuyện khác, hỏi:

- Tình hình Đông Bắc ra sao rồi?

- Sau vụ án Giang Lăng thì chẳng những cậu đem Diệp Tranh Vanh đá vào vực sâu, Nạp Lan gia cũng lâm vào tuyệt cảnh, toàn bộ những thành viên trong hắc đạo của Nạp Lan gia đều bị bắt vào đại lao.

Quý Hồng mỉm cười:

- Trước mắt, bởi vì hành động " Tảo Hắc " còn chưa kết thúc nên những thế lực đen ở trong nước không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi cho hành động này kết thúc thì chỉ dựa vào Nạp Lan Minh Châu kia thì muốn tiếp tục giữ những thứ kia của Nạp Lan gia kia là điều không thể nào.

- Cô tính sau khi hành động " Tảo Hắc" kết thúc thì sẽ ra tay sao?

Bùi Đông Lai đoán được dụng ý của Quý Hồng.

Quý Hồng không phủ nhận:

- Đúng, hiện tại ra tay thì quá mạo hiểm.

- Đến lúc đó cũng giống như vậy.

Bùi Đông Lai như có suy nghĩ, nói:

- Trước đó bởi vì có nguyên nhân là Diệp Cấm cho nên người của Diệp gia không có động vào cô nhưng mà hiện tại, tôi chẳng những đánh cho Diệp Thiên tàn phế hơn nữa còn làm cho con đường làm quan của Diệp Tranh Vanh biến mất. Có thể nói Diệp gia vô cùng hận tôi, rất có thể đem lửa giận trút lên người của cô.

- Cầu còn không được.

Mắt thấy Bùi Đông Lai nhắc đến Diệp Cấm thì giọng nói của Quý Hồng trở nên lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run:

- Cậu yên tâm, nếu như Tần Đông Tuyết có thể làm cho cậu một việc hoàn mỹ như thế thì tôi cũng vậy.

Bùi Đông Lai không hoài nghi lời nói của Quý Hồng, năng lực của Quý Hồng đã được chứng minh từ trước rồi.

2 tiếng sau.

Bùi Đông Lai ngồi trong máy bay của tập đoàn Đông Hải đi đến Yên Kinh.

Trước cửa sân bay, Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đã đứng đây đợi từ lâu.

Khi Bùi Đông Lai từ bên trong đi ra thì 2 người Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na bước lên, một trái một phải theo sát bên cạnh Bùi Đông Lai.

- Lần này cậu làm rất tốt.

Bùi Đông Lai mỉm cười nói với 2 người.

- Toàn là công lao của Đông Tuyết, tớ chỉ là phụ giúp mà thôi.

Ở Hạ Y Na xem ra thì luận về mưu trí và khả năng thì Tần Đông Tuyết cũng không thua gì Bùi Đông Lai.

- Y Na, cậu chớ quên, tài chính của Đông Hạ hội có thể tốt như thế đều là do cậu ra mặt giải quyết, cậu không nên tự coi nhẹ mình.

Tần Đông Tuyết cười cười:

- Tớ đã thông báo cho toàn bộ thành viên của Đông Hạ hội buổi tối hôm nay 7h sẽ tụ hội. Tiêu Cuồng biết cậu đã tới nay, vốn là muốn ra sân bay đón cậu nhưng mà nghe nói cậu đi thăm Tiêu lão thái gia thì hắn liền nói cho tớ biết, hắn ở chỗ Tiêu lão thái gia đợi cậu.

- Tớ đi gặp mặt Tiêu lão thái gia trước, sau đó cùng cậu về nhà thăm bác trai, bác gái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bùi Đông Lai liền làm ra an bài, đối với người được xưng là Tiêu Đại Ma Vương thì hắn cũng rất hứng thú, hơn nữa Tiêu lão thái gia còn 2 lần ra mặt giúp hắn, lại có quan hệ với gia gia của hắn nên nói về tình về lý thì cũng nên đi gặp mặt.

- Được.

Tuy rằng người của Tần gia nhiều lần vì ích lợi mà làm ra nhưng việc có lỗi với Bùi Đông Lai nhưng mà lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói cùng nàng về gặp cha mẹ thì trong lòng nàng liền vô cùng cảm động.



Biệt thự số 1 Tây Sơn.

Tiêu Cuồng mặc đồ huấn luyện của đại đội đặc chủng đứng ở trong biệt thự, vẻ mặt nghi hoặc hướng Tiêu Nam hỏi:

- Chị, trước kia lão thái gia không phải là dậy sớm hay sao? Như thế nào mà bây giờ đã là 10h rồi mà người còn ngủ nữa?

- Không biết, gần đây lão thái gia rất thích ngủ, mỗi ngày đều ngủ 15, 16h.

Đôi mi thanh tú của Tiêu Nam nhăn lại, vẻ mặt cũng không giải thích được.

Tiêu Cuồng nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi:

- Chị, không phải là lão thái gia đã mắc bệnh đó chứ?

"Bốp"

Tiêu Nam tức giận cho Tiêu Cuồng một cái tát, giáo huấn nói:

- Em đúng là mồm chó không mọc ngà voi, đang êm đang đẹp như thế này mà lão thái gia mắc bệnh cái gì, xem ra thì người mắc bệnh là em mới đúng.

- Không bệnh sao ngủ nhiều như vậy?

Tuy rằng Tiêu Cuồng được xưng là Tiêu Đại Ma Vương nhưng mà quan hệ của thành viên đời thứ tư trong Tiêu gia cũng không tệ, cho nên sau khi Tiêu Phi mất đi thì Tiêu Cuồng lại càng quan tâm Tiêu Nam, hắn bị Tiêu Nam tát một cái cũng không tỏ ra buồn bực gì cả:

- Còn về phần em? Hừ, em trai của chị hiện tại rất là lợi hại, bây giờ em đã là thành tiêm đao của đại đội đặc chủng rồi đó.

- Chị nói nơi này của em bị bệnh không nhẹ này.

Tiêu Nam chỉ vào đầu của Tiêu Cuồng.

- Chị, không phải chị nói đến chuyện em gia nhập vào Đông Hạ hội đó chứ?

Tiêu Cuồng tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn Tiêu Nam.

- Cậu nói đi.

Tiêu Nam bị hành động của Tiêu Cuồng chọc cười, dở khóc dở cười nói:

- Bởi vì em luôn gây họa cho nên gia gia mới bất đắc dĩ đem em đưa vào quân đội để tôi luyện, 2 năm không về, thế mà đột nhiên khi bước về thì em lại gia nhập vào Đông Hạ hội, nếu để cho gia gia biết được thì không thưởng cho em 2 cái tát mới lạ.

- Chị, chị cũng biết rằng em trai của chị từ nhỏ đến lớn đều không phục trời, không phục đất. Chỉ phục những người mạnh hơn em, phàm làm những người có thể làm được chuyện em không thể làm thì em đều bội phục.

Tiêu Cuồng nghiêm mặt nói:

- Em cùng tên Diệp Tranh Vanh kia đã tranh đấu nhiều năm, tuy rằng chiếm không ít tiện nghi nhưng mà có thể nói phần thắng chưa bao giờ thuộc về một bên. Mà Bùi Đông Lai ở dưới tình huống bối cảnh không bằng em, thật sự đã khiến cho Diệp Tranh Vanh đầu rơi máu chảy. Ngoài ra, ở trong buổi thảo luận Kinh Tế và trong lần Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng cả nước thì hắn lại biểu hiện ra năng lực thần kỳ. Cùng với đó là chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm mà hắn có thể xưng bá cả hắc đạo TQ. Nhân vật như vậy, nếu Tiêu Cuồng ta đây không kết giao thì có phải là một chuyện ăn năn nhất trong cuộc đời không?

- Khi gặp nhau thì cậu sẽ có cảm giác gặp lần đầu đã quen thân.

Nghe được Tiêu Cuồng nói như thế, nghĩ đến việc Tiêu Cuồng từng sùng bái Tiêu Phi, trên người Bùi Đông Lai lại có hơi thở giống hệt Tiêu phi thì Tiêu Nam khẽ thở dài.

- Tiểu Nam, Tiểu Cuồng, Bùi Đông Lai đã đến.

Lúc này không đợi Tiêu Cuồng trả lời thì cảnh vệ viên của Tiêu gia lão thái gia đã đi tới.

- Đến rồi sao?

Tiêu Cuồng nghe vậy thì liền không quan tâm đến thân phận cùng mặt mũi của Tiêu Đại Ma Vương mà giống như tiểu đệ nghênh đón đại ca vậy, chạy tung tăng ra đại việc, dừng bước lại nhìn thấy một chiếc Audi A6 chạy đến.

30s sau.

Bùi Đông Lai bước từ trong xe ra, đón nhận ánh mắt của Tiêu Cuồng.

Ma Vương Diêm La gặp mặt, thiên hạ nổi gió.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.