Chương trước
Chương sau
Cho dù là nướng thịt ở bên ngoài hay nướng ở nhà thì niềm vui lớn nhất chính là tự mình làm.

Nếu không tự làm thì đi ra tiệm thịt nướng ăn cho nhanh, ngược lại nếu tự làm thì cho dù thịt nướng ra không được ngon nhưng mà như vậy cũng cảm thấy thú vị hơn.

Điểm này, Bùi Đông Lai rất rõ ràng.

Tô Thi Vận cũng là như thế.

Nàng biết là Bùi Đông Lai khiến cho người kia, nam hài từng bị đả kích, thất bại hoàn toàn, trở nên biết tiến tới, trở nên kiên cường, trở thành nam nhân của nàng.

-    Đông Lai, nếu tớ cùng Đông Tuyết nướng không ngon thì không cho phép cậu ăn.
Hạ Y Na sợ bản thân và Tần Đông Tuyết nướng ra món thịt không thể ăn nhưng rồi Bùi Đông Lai lại ăn thì khổ.

-    Không sao đâu, Y Na, chúng ta có thể ăn trước mà.
Tần Đông Tuyết cười nói một câu, trong nụ cười lộ ra vài phần khẩn trương.

Sau khi ăn xong thì Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch và dì Lan ở lại thu thập tàn cuộc.

Rất nhanh, 3 người đã dọn xong, dì Lan thì trở lại phòng của mình còn Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch thì đi vào biệt thự.

-    Đã lâu rồi chưa có trải qua, loại cảm giác này thật tốt. 

Ngồi ở trên ghế sa lon, Ngô Vũ Trạch ném cho Bùi Đông Lai một điếu thuốc, giúp Bùi Đông Lai đốt, sau đó lại chính mình châm, nhẹ nhàng hút một hơi, phun ra một ngụm sương khói, ngữ khí phức tạp hỏi:
-    Đông Lai, chú còn tiếp tục đến trường không?

-    Có.

Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói, nói:
-    Lão hiệu trưởng có ân đối với ka, ka không thể qua cầu rút ván, còn nữa, ở trong trường sẽ có thể học được nhiều điều.

-    Chuyện của chú thì bọn ka cũng biết, bọn ka rất muốn làm chút gì đó, tuy nhiên lại hữu tâm vô lực.

Vẻ mặt Ngô Vũ Trạch tỏ ra tự trách, nhìn vào Bùi Đông Lai, nói:
-    Tranh đấu ở cấp độ kia, bọn ka ngay cả tư chất gia nhập vào đó cũng không có.

-    Các chú cứ như thế này là đã giúp ka rồi.
Bùi Đông Lai cười nói.

Chẳng biết tại sao nghe được những lời này của Bùi Đông Lai thì tay cầm thuốc của Ngô Vũ Trạch lại rung lên, đôi mắt của hắn phiếm hồng, nhẹ giọng hỏi:
-    Đông Lai, có phải là cảm thấy rất mệt, rất khổ, áp lực rất lớn không?

-    Không có.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, sau đó dựa vào ghế salon, cười khổ nói:
-    Cậu không thể vĩnh viễn sống ở trong đó, như vậy sẽ bị lạc đi.

Ngô Vũ Trạch không phản bác được, cúi đầu hút thuốc.

-    Cậu không phải ở cùng một phòng với Thi Vận sao? Như thế nào mà xuống đây?
Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, mỉm cười nói sang chuyện khác.

"Hô ~ "

Ngô Vũ Trạch thở ra một hơi thật sau, tức giận mắng:
-    Còn không phải bởi vì chú sao?

-    Ka kháo, có liên quan gì đến ka.
Bùi Đông Lai cười mắng.

-    Nếu không phải bởi vì Đông Tuyết và Y Na thì Thi Vận có thể không ngủ chung với ka sao?

Ngô Vũ Trạch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
-    Đông Lai, tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, ka và Thi Vận đã không gặp nhau 1 tháng, chú nhẫn tâm để ka phải nín nghẹn như thế này sao?

"—— "

Bùi Đông Lai không nói gì.

-    Đông Lai, vì hạnh phúc của ka, cũng vì hạnh phúc của chú mà chú hãy cùng Đông Tuyết và Y Na song phi đi, để các nàng trả lại Thi Vận cho ka.
Ngô Vũ Trạch tỏ ra đáng thương.

-    Lão công, đã trễ thế này rồi mà anh còn chưa ngủ sao?

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai đáp lời, Tô Thi Vận xuất hiện ở cửa thang lầu, vẻ mặt dễ thương nhìn Ngô Vũ Trạch, nói:
-    Nếu anh không ngủ thì cũng không nên làm ảnh hưởng Đông Lai a.

-    Lão bà, anh thật sự quá yêu em mà.

Ngô Vũ Trạch nghe vậy, ngay tại chỗ nhảy lên, cho Tô Thi Vận một cái hôn gió sau đó quay đầu nhìn Bùi Đông Lai một cái nói:
-    Đông Lai, vẫn là Thi Vận nhà ka hiền hậu, đúng không?

Nói xong, Ngô Vũ Trạch liền chạy lên lầu, ôm lấy Ngô Vũ Trạch.

-    Đáng ghét.

Tô Thi Vận đẩy Ngô Vũ Trạch ra, sau đó nói với Bùi Đông Lai đang ở dưới lầu:
-    Đông Lai, dường như Y Na đang nôn, cậu hãy đi xem thử.

-    Được.

Nghe được Tô Thi Vận nói thế thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó vội vàng đứng dậy, mà Tô Thi Vận thì cùng Ngô Vũ Trạch đi vào phòng, sau đó Tô Thi Vận liền nhéo Ngô Vũ Trạch 1 cái, hạ giọng nói:
-    Em lừa Đông Lai đó, em không muốn làm bóng đèn mà thôi, anh kích động cái gì?

-    Lão bà, Đông Lai người ta đã trái ôm phải ấp, song phi, em không thể để cho tiểu huynh đệ của anh phải chịu khổ cả đêm a.
Ngô Vũ Trạch nói xong, ma trảo không chút khách khí mà xoa lên cặp bánh bao của Tô Thi Vận, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng. 

Cùng lúc đó.

Trong một phòng khác, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na nằm ở trên giường, đợi Tô Thi Vận quay lại.

“ Két”

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Bùi Đông Lai liền đi vào phòng.

Ngay sau đó.

Bước chân Bùi Đông Lai dừng lại.

Từ ánh mắt của hắn có thấy được, Tần Đông Tuyết mặc một bộ váy ngủ màu trắng, 2 tay ôm đầu gối ngồi ở trên gường, 2 cái bánh bao của nàng lộ ra hơn phân nửa, còn ở phía dưới thì có thể thấy được chiếc quần lót giữa 2 đùi của nàng.

Hạ Y Na cũng mặc váy ngủ, kiểu dáng cũng giống như Tần Đông Tuyết, bất quá lại là màu đen.

Dưới ánh đèn, nàng nằm ở trên giường, đùi đang gác lên một chiếc gối, váy ngủ của nàng thì bị giở lên, cặp mông bị chiếc quần lót màu đen Lace bọc lấy, tạo ra một độ cong kinh người, giữa 2 đùi có thể thấy được một vết sâu như ẩn như hiện.

“Vù”

Trưa nay Bùi Đông Lai đã bị Quý Hồng câu dẫn thiếu chút nữa mà cướp cò, lúc này thấy được một màn này thì tiểu huynh đệ dưới thân liền ngẩng cao đầu, một bô dạng như muốn chuẩn bị chinh chiến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.