Màn đêm buông xuống, toàn bộ đèn đuốc trong Giang Lăng đều được thắp sáng lên, ánh đèn sáng như ngọc, cảnh đêm mê người.
Sau khi tổ chuyên án kết thúc hội nghị thì đại bộ phận thành viên tổ chuyên án đều rời khỏi phòng hội nghị, chuẩn bị ăn cơm tối, những người còn lại thì bắt đầu tổ chức tài liệu cũng những việc có liên quan đến buổi họp mặt thông báo vào ngày mai.
- Tần bộ trưởng, tôi có việc nên không đi ăn cùng mọi người. Sau khi rời khỏi phòng hội nghị, không đợi mọi người cùng nhau đi ăn cơm thì Diệp Cô Thành lập tức đi đến bên cạnh Tần Phong, mặt không chút thay đổi nói.
Có lẽ là biết thân phận của Diệp Cô Thành , cũng là có lẽ biết thái độ lạnh lùng của dvt nên Tần Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không có chút bất mãn, mà là mỉm cười nói: - Nếu đồng chí Thiếu Tướng đã có việc thì cứ đi trước, sau này chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại.
Diệp Cô Thành nghe vậy, không nói lời vô ích, chỉ quay người lại ý báo mọi người một chút rồi bước về phía chiếc SUV có biển số xe quân đội kia.
- Tần bộ trưởng, rốt cuộc đồng chí Thiếu Tướng này là người của ngành nào? Như thế nào mà lại thần bí như vậy? Sau khi Diệp Cô Thành rời đi thì một vị đại lão trong tổ chuyên án không nhịn được mà hỏi: - Chẳng lẽ là Long Nha trong truyền thuyết sao?
- Tôi cũng không biết.
Tần Phong cười khổ lắc lắc đầu, lựa chọn giả ngu.
Nghe nói vậy thì mọi người lại càng tò mò về thân phận của Diệp Cô Thành nhưng mà bọn hắn chỉ có thêm đem phần tò mò kia chôn sâu vào trong lòng.
1’ sau, đám người Tần Phong lần lượt đi đến khách sạn mà dùng cơm.
“Reng..Reng”
Mắt thấy đám người Tần Phong rời đi thì Diệp Cô Thành bảo thủ hạ của mình lái xe, nhưng mà đột nhiên di động của hắn lại vang lên.
Lấy điện thoại ra, nhìn vào số gọi đến thì đồng tử của Diệp Cô Thành hởi rút lại, sau đó cầm lấy điện thoại đi đến một cái góc tối không người.
- Diệp Cô Thành, kết quả này đã khiến mày hài lòng chưa? Điện thoại được chuyển, không đợi Diệp Cô Thành mở miệng thì trong điện thoại đã truyền ra một giọng nói uy nghiêm, trong giọng nói mơ hồ có thể nhận thấy được vài phần tức giận.
Bên tai vang lên lời nói bất mãn của Diệp Thạch, mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi, nói: - Hài lòng.
- Đồ khốn.
Diệp Thạch nghe vậy thì liền giống như núi lửa phun trào, tức giận, nói: - Diệp Cô Thành, ta hỏi mày, mày có phải là con của ta không? Mày có phải là người của Diệp gia không?
- Phải.
- Vậy thì tại sao câu làm như vậy? Diệp Thạch lạnh lùng hỏi.
Diệp Cô Thành ngẩng đầu nhìn trời, ngữ khí phức tạp: - Vì nước cũng vì gia (nhà).
- Vì nước? Vì gia?
Nghe được lời giải thích của Diệp Cô Thành thì Diệp Thạch giận quá hóa cười: - Tốt, tốt, tốt. Ta đây sẽ lắng tai nghe, bản thân ta muốn nghe xem, tại sao mày lại nói vì nước cũng như vì gia.
- Sau khi Bùi Vũ Phu chết, nhưng thế lực bên ngoài liền rục rịch, trước mắt thì đã có một số tổ chức ngầm của các nước bên ngoài thâm nhập vào quốc nội. Nếu như muốn đuổi toàn bộ những thế lực kia ra khỏi TQ thì chỉ trông vào cảnh sát và quân đội là không đủ, ở khu nào cũng có một số quy tắc riêng, có một số việc người trong hắc đạo lại càng thích hợp làm hơn.
Diệp Cô Thành thản nhiên nói: - Nhưng mà, mặc dù Bùi Vũ Phu đã chết nhưng mà ông cũng không dám cam đoan hắn có để lại hậu chiêu không? Mặc kệ ông cảm thấy thế nào, tóm lại là tôi sẽ không tin Bùi Vũ Phu sẽ không lưu lại cho con cái cái gì.
Nói xong thì Diệp Cô Thành không khỏi nhớ lại tin nhắn thần bí kia.
Không biết là đã chấp nhận lời nói của Diệp Cô Thành hay là không phản bác được nên lúc này Diệp Thạch lựa chọn trầm mặc.
- Nếu như Bùi Đông Lai gặp chuyện, những thế lực mà Bùi Vũ Phu lưu lại sẽ không ngồi yên mà nhìn, đến lúc đó một khi đã xảy ra phân tranh thì sẽ tổn hại đến quốc gia. Lui một bước mà nói, cho dù những thế lực Bùi Vũ Phu lưu lại không ra tay thì riêng bằng tập đoàn Đông Hải mà Bùi Đông Lai nắm trong tay cũng đủ để nhấc lên kinh đào sóng lớn ở quốc nội.
- Ngoài ra, lần nay tôi đến Giang Lăng là cũng dựa vào chỉ thị của thủ trưởng, giám sát toàn bộ quá trình, bảo đảm sẽ diễn ra một cách công bằng. Tránh để hành động của các ông sẽ chọc giận quân đội, lấy hành động của Tiêu gia lão thủ trưởng thì nếu như các ông không có chứng cứ mà cứ như vậy chụp mũ Bùi Đông Lai thì tuyệt đối Tiêu gia lão thủ trưởng sẽ đến chỗ các ông mà vỗ bàn chửi má nó.
- Đây là đai nghĩa, cũng chính là vì nước.
- Tốt, coi như những chuyện mày nói là thật thì vì gia là cái gì? Mày trơ mắt nhìn tiền đồ Tranh Vanh mất đi, làm cho Diệp gia bị bôi đen, chẳng lẽ đó cũng là vì gia sao? Diệp Thạch lạnh lùng hỏi.
- Đúng là vi gia, bởi vì trong mắt tôi, Diệp Tranh Vanh không đủ sức để mang gánh nặng của Diệp gia trên lưng, ngược lại nếu đem toàn bộ Diệp gia giao cho nó thì cũng chính là lúc Diệp gia bắt đầu rơi xuống. Những thứ khác không nói, chỉ nói mỗi lần giao phong giữa nó và Bùi Đông Lai thì người thất bại là nó, lần này lại càng thua rối tinh rối mù.
Diệp Cô Thành khe khẽ thở dài, nói: - Không chút khoa trương mà nói thì nếu lúc này Bùi Đông Lai muốn giết chết Diệp Tranh Vanh thì hắn hoàn toàn có thể làm được.
- Bậy bạ, ta cũng không tin trên thế giới này không có bức nào nào lọt gió. Đừng nói cho ta biết là trong tay mày không có chứng cớ phạm tội của Bùi Đông Lai. Diệp Thạch không tin những gì mà Diệp Cô Thành nói.
Diệp Cô Thành nhíu mày, nói: - Chuyện lần này hắn đã lợi dụng Trần Quốc Đào để làm chứng cho hắn, hơn nữa tại hiện trường hắn cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì, có thể nói là không kẽ hở, thật sự là tôi không có bất cứ chứng cớ gì của hắn cả.
- Bùi Đông Lai so với tưởng tượng của các người thì lại càng đáng sợ hơn, mặc dù giá trị vũ lực của hắn kém xa cha của hắn nhưng mà hắn lại rất nguy hiểm. Bởi vì hắn là một kiêu hùng còn cha của hắn là một anh hùng.
Diệp Cô Thành thấy Diệp Thạch không nói lời nào thì lại bổ sung thêm: - Lúc này tuy rằng nói Bùi Đông Lai để cho Tranh Vanh một mạng nhưng mà nếu để cho bọn nó tiếp tục tranh đầu thì cuối cùng người chịu thiệt là Tranh Vanh, hơn nữa đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến Diệp gia.
Diệp Thạch trầm mặc như trước, lý trí nói cho hắn biết những gì Diệp Cô Thành nói là sự thật. Ngay khi Diệp Tranh Vanh nhận được sự ủng hộ của Diệp gia lại không thể chiếm được ưu thế trong cuộc tranh đấu với Bùi Đông Lai, nếu như thế lực 2 bên ngang nhau thì Diệp Tranh Vanh lại càng không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai.
- Cuối cùng, tôi cũng không gạt ông. Năm đó, tuy rằng các ông đã đuổi Vãn Tình ra khỏi Diệp gia nhưng mà trong lòng tôi thì nàng vẫn là một thành viên của Diệp gia, vẫn là em gái của tôi.
Khi nói chuyện, Diệp Cô Thành từ từ nhắm mắt, nhẹ giọng nói: - 2 bên đều là cháu của tôi, tôi sẽ không đứng về phía bên nào cả.
"Ba!"
Có lẽ là không thể phản bác lại những lời mà Diệp Cô Thành nói nên Diệp Thạch trầm mặc đốt một điếu thuốc.
- Tôi biết, bởi vì tôi làm những chuyện này mà các ông sẽ cho rằng Diệp Cô Thành tôi không còn là người của Diệp gia, không lo lắng đến Diệp gia. Có thể mọi người sẽ cho rằng tôi lãnh huyết vô tình nhưng mà trong cuộc đời này đây là lần thứ 2 tôi làm những chuyện như thế này.
Diệp Cô Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen nhánh, tự giễu cười cười: - Lần đầu tiên là khi Vãn Tình chết trên bàn mổ, tôi suất lĩnh thành viên Long Nha vây công Bùi Vũ Phu, không có lựa chọn cùng cứng đối cứng với Bùi Vũ Phu. Nếu lúc đó tôi thật sự động thủ thì tôi dám cam đoan Bùi Vũ Phu sẽ máu nhiễm Yên Kinh, đem tất cả người trong Diệp gia gà chó không tha.
- Đây là lần thứ 2.
Nói xong, Diệp Cô Thành không khỏi nghĩ đến bóng dáng Bùi Vũ Phu, nhớ đến phong cách đối nhân của Bùi Vũ Phu, trầm giọng nói: - Lúc này đây, các người không có khả năng thắng Bùi Đông Lai, nếu tiếp tục chỉ càng chọc giận hắn, để hắn làm ra những chuyện cực đoan mà thôi.
Nói xong, Diệp Cô Thành thấy Diệp Thạch không đáp lời thì liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Bên tai vang lên tiếng "Đô... Đô...", nhớ lại những lời nói của Diệp Cô Thành thì Diệp Thạch lâm vào trầm tư.
…
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai ngồi trên chiếc lên Rolls-Royce Phantom đã đến trước quân khu Giang Lăng.
Trong đại sảnh của tòa tướng quân lâu trong quân khi Giang Lăng, Trần Quốc Đào cùng Tiêu gia lão thái gia đang trò chuyện, thấy được Bùi Đông Lai đi vào đại sảnh thì nói: - Thằng nhóc, cuối cùng cậu đã trở lại rồi.
- Thủ trưởng, tốt.
Không để ý đến những lời nói đùa của Trần Quốc Đào, 2 chân Bùi Đông Lai liền khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, cúi chào Tiêu gia lão thái gia.
- Đông Lai, ở trước mặt ta, cậu không cần làm bộ dạng này, lại đây ngồi đi. Tiêu gia lão thái gia nhìn bóng dáng thân quen của Bùi Đông Lai, sau đó hiền lành cười cười, ngoắc tay ý bảo Bùi Đông Lai ngồi xuống.
Trần Quốc Đào thấy thế thì hướng về phía Tiêu gia lão thái gia, nói: - Lão thủ trưởng, tôi có một số việc cần phải xử lý, 2 người cứ ở đây nói chuyện, tôi sẽ trở lại sau.
- Quốc Đào, cậu cứ đi lo công việc của mình đi. Tiêu gia lão thái gia biết Trần Quốc Đào muốn để cho hắn và Bùi Đông Lai nói chuyện riêng nên gật đầu cười.
Không riêng gì Tiêu gia lão thái gia nhìn ra điểm này mà Bùi Đông Lai cũng là tâm như gương sáng.
- Tiêu lão thái gia, cảm ơn ngài. Sau khi Trần Quốc Đào rời đi thì Bùi Đông Lai đứng dậy, cúi đầu 90 độ, vái một cái thật sâu đối với Tiêu gia lão thái gia.
Tiêu gia lão thái gia khoát tay, nói thẳng: - Đông Lai, nói vậy thì trong lòng cậu cũng hết sức tò mò, vì sao ta lại liên tiếp giúp cậu có đúng không?
Bùi Đông Lai gật đầu, đợi Tiêu gia lão thái gia nói chân tướng sự việc.
- Nguyên nhân có 3.
Đợi Bùi Đông Lai ngồi xuống thì Tiêu gia lão thái gia mới khẽ dựa vào ghế salon, khe khẽ thở dài, nói: - Thứ nhất, Tiêu gia cùng Bùi gia có quan hệ sâu xa với nhau. Năm đó, khi đám người NB xâm lược nước ta thì tuy rằng gia gia của cậu không phải là quân nhân nhưng mà vì muốn bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân nên đã ra chiến trường giết giặc, giết rất nhiều người, đồng thời cũng cứu sống nhiều người, trong đó gồm có một lão thủ trưởng đã qua đời, và cũng có cả ta nữa.
Ách!
Nghe được Tiêu gia lão thái gia nói những lời này thì Bùi Đông Lai liền sững sờ.
- Có thể nói, ta cùng lão thủ trưởng nợ gia gia của cậu một mạng. Mạng của chúng ta là được gia gia của cậu cứu về, mà nếu như lúc đó, gia gia của cậu không xuất hiện cứu lão thủ trưởng thì có lẽ lịch sử đã bị thay đổi, cũng có lẽ là quốc gia này không có xuất hiện.
Gia…Gia gia đã thay đổi lịch sử sao?
Bên tai vang lên lời nói của Tiêu gia lão thái gia, Bùi Đông Lai trực tiếp sợ ngây người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]